Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 57



Tiếp theo nàng chỉ cần làm ăn phát đạt với hạt dẻ rang đường và cao lê thu, là có thể mua sắm thoải mái!

Cố Tâm Nguyệt thấy trời đã muộn, liền trực tiếp lấy từ trong không gian ra một ít đường phèn, vài lọ gia vị, 20 quả trứng và 10 cân gạo, chọn một vài chiếc chén đĩa cổ kính cất vào trong giỏ sau lưng.

Sau đó, nàng đi thẳng đến ngã tư Đông Thị.

Vừa đi đến gân, đã thấy tam ca đang đi đi lại lại ở Đông Thị, vừa nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt, hắn liền lập tức chạy đến: "Tiểu muội, muội đi đâu vậy? Làm ca ca lo c.h.ế.t đi được."

Cố Tâm Nguyệt tháo giỏ xuống đưa cho hắn: "Hiếm khi đến đây một chuyến, muội đi dạo thêm một chút."

Cố Tam Thanh tự nhiên nhận lấy giỏ, không ngờ lại nặng như vậy: "Tiểu muội, sao muội lại mua nhiều đồ thế này."

"Tối nay hiếm khi mọi người đều đến ăn cơm, đương nhiên muội phải chuẩn bị nhiều thứ rồi, đừng nói nữa, đi nhanh thôi, lát nữa xe của Tống thúc phải đi rồi." Cố Tâm Nguyệt kéo Cố Tam Thanh đi thẳng về phía trước.

Nếu không lát nữa hắn thật sự lật từng thứ một ra, nàng sẽ giải thích không rõ được. Tống thúc thấy Cố Tâm Nguyệt cũng đã về, người trên xe cũng gần đầy, liên trực tiếp quay đầu về thôn Lê Hoa.

Lúc hai người trở về nhà, trời đã không còn sớm.

Cố Tâm Nguyệt dặn dò Cố Tam Thanh về báo cho mọi người đến ăn cơm sớm, rồi tự mình đi vào bếp, chuẩn bị bữa tối.

Tống Dập thấy nàng trở về, liền tự giác đi tới giúp nhóm lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy Cố Tâm Nguyệt lấy từng thứ trong gùi ra, khóe mắt hắn không khỏi giật giật.

Số bạc lần trước có lẽ đã không còn nhiều.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn giữ vẻ mặt trầm tư nhìn đồ trên tay mình, nàng vừa lấy vừa giải thích: "Hôm nay hiếm lắm mới mời người nhà mẫu thân đến ăn cơm, nhà không có gì ngon để tiếp đãi, ta mua thêm chút đồ."

Tống Dập thấy nàng có thể đã hiểu lầm ý mình, liền vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, mấy hôm nay, nhạc phụ, nhạc mẫu và các ca ca vẫn luôn quan tâm chúng ta, đương nhiên nên mời bọn họ ăn bữa cơm, huống chỉ hiện tại điều kiện của chúng ta cũng không đến nỗi không đãi được, chỉ là ta lo bạc trong tay nàng không đủ dùng."

Cố Tâm Nguyệt nghe hắn giải thích xong, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, mặc dù biết hắn không có ý đó nhưng được đích thân nghe hắn giải thích lại là chuyện khác.

Nàng không tự chủ được mà dịu giọng: "Cũng đủ dùng, vừa rồi ta đến hiệu thuốc mua mấy đồng bối mẫu, lát nữa ngươi rảnh thì giúp ta nghiền thành bột, tối ta dùng nó để chưng lê cho ngươi ăn, hiệu thuốc nói ăn như vậy sẽ khỏi ho nhanh hơn."

"Khụ khụ, cơ thể ta đã khỏe gần hết rồi, không cân tốn bạc như vậy." Tống Dập theo bản năng muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc nàng lại mua bối mẫu đắt tiền như vậy để chưng cho hắn ăn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Trước đó nàng nói nàng chưng lê cho hắn ăn là để tiết kiệm tiền thuốc, xem ra cũng là cố ý trêu đùa tam ca mà thôi?

Dù sao bối mẫu này cũng đắt hơn nhiều so với các loại thảo dược thông thường.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn mặc dù ngoài miệng thì từ chối nhưng vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đã bỗng nhiên trở nên dịu dàng, liền biết hắn vẫn là kiểu miệng một đường nghĩ một nẻo.

Đồ hẹp hòi.

Cố Tâm Nguyệt không định giấu hắn, liền kể lại chuyện đàm phán về cao lê thu ở tiệm thuốc cho hắn nghe.