Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 58



Nếu thành công, đừng nói là bối mẫu, ngay cả chăn bông, áo bông mùa đông cũng có.

Tống Dập nghe xong, cúi đầu nhóm lửa, che giấu sự trầm tư của mình.

Để tranh thủ thời gian, trước tiên Cố Tâm Nguyệt rán một miếng mỡ lợn.

Sau đó nàng lại chần xương sườn qua nước sôi, bắc nồi khác lên đun nóng, cho từng loại gia vị đã chuẩn bị vào, cuối cùng cho thêm hạt dẻ đã ngâm vào đun nhỏ lửa.

Một nồi khác thì nấu gạo mới mang về. Thừa dịp đang hâm nhỏ lửa, nàng lại rửa bốn củ khoai tây, thái sợi rồi ngâm nước.

Hành lá đào trên núi được nàng rửa sạch, thái nhỏ.

Lúc người nhà mẫu thân đến, xương sườn hầm hạt dễ cũng gân xong, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dùng đĩa mới mang về đựng.

Cố Tam Thanh vừa bước vào cổng, đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ bếp tỏa ra.

Hắn là người đầu tiên chạy vào bếp: "Muội muội, muội đang nấu thịt gì thế? Thơm quá?!"

Cố Tâm Nguyệt đang lo không có người sai bảo: "Tam ca, ca đến đúng lúc lắm, nhanh giúp muội bày thức ăn lên bàn, muội còn hai món nữa sắp xong."

Cố Tam Thanh rất vui vẻ bê đĩa ra sân, chờ thức ăn vừa được đặt lên bàn, hắn không nhịn được đưa tay trộm một miếng xương sườn bỏ vào miệng: "Ôi, ôi... nóng! Thơm!"

Hứa Thị thấy Cố Tam Thanh không ra dáng ca ca, nhất là trước mặt còn có ba đứa hài tử, bà không khỏi tát cho hắn một cái: "Đây là nhà muội muội và muội phu, không có phép tắc gì cả!"

Cố Tam Thanh đau điếng người, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Mẫu thân, còn không phải vì xương sườn này quá thơm hay sao, con không nhịn được, mẫu thân yên tâm, chắc chắn muội phu sẽ không cười con đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, hắn lại vội vàng chạy vào bếp, bê một đĩa xương sườn khác ra.

"Muội phu, ngươi nói xem, lúc nãy muội muội nấu ăn có lén cho ngươi nếm thử không?"

Tống Dập bị gọi tên, cơ thể không khỏi khựng lại, vừa rôi Cố Tâm Nguyệt đúng là đã gắp một miếng xương sườn cho hắn nếm thử xem đã mềm chưa.

Tại sao khi bị Cố Tam Thanh nói như vậy, hắn lại giống như một hài tử ăn vụng?

Cố Tam Thanh thấy vẻ mặt Tống Dập ngượng ngùng, hắn không khỏi nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình nói trúng rồi?

Hứa Thị ở ngoài cửa thấy vậy, lại không nhịn được vào đuổi người: "Đừng ở đây nói bậy, mau ra ngoài xem có việc gì cần làm thì giúp đỡ đi."

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền không khỏi buồn cười.

Vừa khéo ánh mắt Tống Dập nhìn sang, Cố Tâm Nguyệt vội vàng tránh mắt, chuyên tâm nấu thức ăn.

Một đĩa khoai tây xào chua cay, một đĩa trứng chiên hành lá, rất nhanh đã hoàn thành.

Chờ mọi người ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt mới phát hiện Tiên Thị không đến, nghĩ đến lần trước lúc nàng ăn cơm ở nhà họ Cố, dáng về ăn uống của nàng ta thật khó coi, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thị thấy vậy, lên tiếng giải thích: "Tiền Thị nói nàng ta không khỏe nên không đến, không đến cũng tốt, nghe nói hôm nay các con phát hiện một rừng cây dẻ trên núi, nếu nàng ta biết được, chắc chắn sẽ không kịp chờ đến đêm mà về nhà nhà ngoại để tìm người đi hái."

Cố Nhị Dũng nghe vậy, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng nói với mọi người: “Trời không còn sớm, chúng ta mau ăn cơm thôi?”

"Được!" Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ chỉ chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng mới bắt đầu, thấy mọi người động đũa, bọn họ vội vàng bưng chén cơm trắng đầy ắp trước mặt, gắp thức ăn.