Cố Nhị Dũng cau mày, mấy hôm nay việc lên núi lấy hạt dẻ, người nhà đều cố tình giấu Tiền Thị.
Tiền Thị ngày thường thích đi loanh quanh, đi ngôi lễ đôi mách với thôn dân, hoặc là về nhà đẻ ở thôn bên.
Nên tạm thời nàng ta vẫn chưa nghi ngờ gì.
Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng giấu không được.
Hơn nữa, vốn dĩ bọn họ cũng không định giấu mãi, chỉ muốn cố kéo dài thời gian.
Cố Nhị Dũng không nhịn được mà cảnh cáo: "Lần thu hoạch này, ngươi ở nhà giúp đại tấu cho tử tế, lúc đó ra ruộng mang trà mang nước thì ngươi đi giúp, đừng có chạy lung tung, chờ thu hoạch xong, muội muội có cách kiếm tiên khác sẽ dẫn chúng ta cùng làm, tốt nhất ngươi đừng đi làm phiền nàng ấy, nếu ta biết được..."
"Thật không? Ngươi nói muội muội có cách kiếm tiền? Thật sự sẽ dẫn chúng ta cùng làm à?" Tiền Thị vừa nghe đến kiếm tiền, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Liên tưởng đến những lời đồn gần đây trong thôn, rằng Cố Tâm Nguyệt từ khi lấy Tống Dập chuyển nhà đi, mỗi lần lên trấn nàng đều chở đầy đồ về.
Chẳng lẽ Cố Tâm Nguyệt thật sự có cách kiếm tiền nào đó?
Mắt Tiền Thị đảo tròn, kiên nhẫn nói: "Được, hai ngày nay ta nhất định sẽ giúp."
Hôm sau.
Cố Đại Sơn dẫn ba nhi tử ra ruộng, theo yêu câu của Cố Tâm Nguyệt, trước tiên thử gặt lúa trên hai mẫu ruộng của nàng.
Gần trưa, Cố đại tẩu lo mấy người không có nước uống, lại đun một nồi nước lớn, định mang ra.
Tiền Thị thấy vậy, nghĩ đến lời cảnh cáo của Cố Nhị Dũng tối qua, vội vàng xung phong đi.
Đến ruộng, nàng ta không thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Thị không nhịn được lại bắt đầu than phiền: "Cha, đại ca, con nói muội muội có phải không đáng tin không, đã nói sẽ mang cơm đến, sao cả bóng người cũng không thấy? Không phải chỉ nói suông đấy chứ."
Cố Nhị Dũng trừng mắt, nói: "Mặt trời còn chưa đến giữa trưa, hơn nữa sáng sớm muội muội đã mang đến rồi, nếu không có việc gì thì mau về đi."
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn không để ý, cúi đầu tiếp tục gặt lúa.
Cố Tam Thanh tỉnh mắt, nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang đi trên bờ ruộng.
Hắn vội vàng vẫy tay: "Muội muội!" Cố Tâm Nguyệt bước nhanh đến, chờ đến gần, nàng mới lấy đồ ăn trong giỏ ra.
"Cha, đại ca, mọi người đừng làm việc nữa, đến ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa mở nồi đất ra, bên trong là một nồi đầy ắp thịt kho củ cải, mùi thơm lập tức tỏa ra.
Nàng lại mở khăn gói ra, bên trong có khoảng mười chiếc bánh bao to, chiếc nào cũng trắng trẻo, mập mạp.
Cố Tam Thanh thèm thuồng cầm ngay một chiếc bánh bao lên cắn, miệng không quên hỏi: "Muội muội, muội hấp bánh bao thế nào vậy, sao mà mềm thế?"
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng lau sạch tay, nhận lấy chiếc bánh bao Cố Tâm Nguyệt đưa.
"Không phải hết năm, không phải tết, sao lại hấp nhiều bánh bao trắng thế này? Lương thực nhà các con cũng không dư dả, ngày mai vẫn để đại tẩu các con nấu cơm đi." Cố lão đầu đau lòng cắn một miếng.
Thật thơm!
Ăn kèm với thịt ba chỉ kho mềm nhừ, tuyệt cú mèol
"Muội muội, muội cũng bận rộn cả buổi rồi, muội cũng ngồi xuống ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút." Cố Đại Sơn lên tiếng.
"Không cần đâu, ta mang theo không nhiều, còn sợ không đủ cho mọi người ăn nữa, lát nữa về ta sẽ ăn sau." Cố Tâm Nguyệt cười nói.
Tiền Thị đang nhìn chằm chằm vào nồi đất đựng thịt ba chỉ, còn có cả bánh bao trắng to, không nhịn được nuốt nước miếng.