Nàng ta liên tục dùng mắt ra hiệu cho Cố Nhị Dũng.
Kết quả là nam nhân kia chỉ lo ăn, hoàn toàn không nhìn nàng ta.
Tiền Thị nghe xong lời Cố Tâm Nguyệt nói, cực kỳ không tự nhiên trêu chọc: “Cha và ba người bọn họ mệt cả buổi rồi, muội muội chỉ làm một món ăn thì chắc chắn không đủ ăn."
Bốn nam nhân đang ăn ngon lành cùng ngẩng đầu lên, không vui nhìn nàng ta.
"Đủ ăn rồi, nhiều bánh bao thế này, sao mà không đủ!"
"Đúng vậy, món thịt kho củ cải của muội muội tuyệt lắm, một nồi đầy ắp, hôm nay có thể ăn thả ga rồi."
Tiền Thị thấy bánh bao trắng chắc chắn không còn phần mình, tức giận quay đầu bỏ đi.
Bốn người vui vẻ ăn uống, Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh giúp nhặt những bông lúa rơi xuống.
Những thôn dân khác từ ruộng về, đang đi ngang qua từ xa.
Nhìn thấy bên này, ruộng lúa mới được phân cho Tống Dập, vậy mà chỉ nửa ngày đã bị nhà họ Cố gặt XOng.
Mọi người không nhịn được hỏi: "Cố lão đầu, các người đang giúp Tống Dập và nha đầu Tâm Nguyệt gặt lúa à? Thu hoạch mùa thu còn chưa đến, bây giờ các người gặt xuống làm gì?"
Cố Tâm Nguyệt ở gần, nàng từ trong ruộng ngẩng đầu lên: "Không phải, lương thực trong nhà sắp hết rồi, chỉ có thể gặt lúa trước để đối phó thôi."
Cố Tâm Nguyệt không định để người khác biết lúa nhà mình đã chín.
Đến lúc đó còn không biết sẽ có lời đồn gì nên nàng tùy tiện tìm một cái cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao thì lúc phân gia, Tống Dập không được chia một hạt gạo nào, đó là sự thật.
"Ồ, không phải Tâm Nguyệt à? Vài ngày trước còn đi trấn trên mua nhiều thứ như vậy, mới chớp mắt đã không có cơm ăn rồi, sớm biết thế thì không nên tiêu tiên hoang phí như vậy." Một đại thẩm quen mặt cười nói lời không hay ho gì.
Trước đó thấy Cố Tâm Nguyệt mua nhiều thứ như vậy, trong lòng bà ta đã rất khó chịu.
Lúc này thấy Cố Tâm Nguyệt vì không có cơm ăn mà phải gặt trước cả lúa chưa chín, khỏi phải nói, bà ta vui mừng đến mức nào!
Những người đi cùng khác cũng không nhịn được cười theo.
Dù sao thì, mùa màng gặt sớm vài ngày và gặt muộn vài ngày, sản lượng sẽ chênh lệch rất lớn. Cố Tâm Nguyệt là một đứa ngốc vừa mới hồi phục, không hiểu cũng đành.
Ngay cả Cố lão đầu và Cố Đại Sơn là những người nông dân thực thụ mà cũng làm theo, thật là chuyện cười lớn.
Bốn nam nhân vừa ngẩng đầu lên khỏi nồi đất, ăn no nê thỏa mãn, vỗ bụng, chuẩn bị bắt đầu đập lúa.
Những thôn dân khác thấy bọn họ không để ý đến mình, cũng tức giận bỏ đi.
Cố lão đầu thấy mọi người đã đi, mới mở lời khuyên nhủ: "Sáng đến đây ta đã xem rồi, lúa của những người khác đều chưa chín, nói ra cũng lạ, chỉ có lúa nhà muội muội các con và nhà ta là chín, chẳng lẽ thật sự là vì tưới nhiều nước? Dù sao thì các ngươi cũng phải giữ kín chuyện này, mặc kệ người khác chế giễu thế nào, chúng ta cứ gặt của chúng ta.”
"Vâng, cha, chúng con nhớ rồi, lúa của chúng ta không chỉ chín sớm mà còn chắc mẩy hơn nhà người ta, chúng ta cứ âm thầm nhanh chóng gặt về nhà, tránh để người khác để mắt tới."
"Đúng là như vậy.”
Bốn nam nhân lại bắt đầu bận rộn.
Bọn họ tranh thủ từng phút từng giây bận rộn trong ba ngày, hai nhà mới gặt xong toàn bộ ruộng lúa, thóc cũng đã đập xong, trải ra sân phơi. Cho đến khi thóc phơi khô được thu vào nhà, trái tim treo lơ lửng của Cố Tâm Nguyệt mới hạ xuống.