Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 79



Thấy sắc mặt Tống Dập không được tốt lắm, Cố Tâm Nguyệt khuyên: "Ngươi cũng đừng để trong lòng, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, tối nay ta làm đường sen, lát nữa ăn cơm xong sẽ cho ngươi ăn thử."

"ừy "

Hai ngày trước thu hoạch mùa thu, Cố Tâm Nguyệt đều lo cho sức khỏe của cha và các ca ca, nàng làm toàn là những món ăn chống đói.

Nàng chỉ mong sao sức khỏe của cha và các ca ca không bị suy kiệt.

Thế nhưng làm quá nhiều lại khiến hai hài tử ăn ngán. Tống Dập bị cấm phải ở nhà không được xuống ruộng, vốn đã xấu hổ, lại càng không tiện kén ăn.

Hắn đều theo người nhà họ Cố ăn gì thì ăn nấy.

Hôm nay hiếm khi thu hoạch mùa thu kết thúc tốt đẹp, người nhà họ Cố không chịu để Cố Tâm Nguyệt chuẩn bị cơm nước nữa, nàng mới có thời gian làm những món hài tử thích ăn.

Những ngày này đi chợ mua thức ăn, Cố Tâm Nguyệt không ít lần nhân cơ hội này để tích trữ rau và thịt trong không gian.

Nàng nấu một món sườn xào chua ngọt, một món đậu phụ rán, rồi dùng củ cải thái sợi nấu thành canh nóng màu trắng sữa cùng với trứng rán.

Món chính là dùng bột bánh bao hấp còn lại, Cố Tâm Nguyệt lại cho thêm sữa, làm thành bánh bao sữa nhỏ.

Bánh bao nhỏ, không chỉ mềm mại mà còn có mùi thơm ngọt của sữa.

Hoài Cẩn và Tử Du mỗi đứa ăn 3-4 cái vẫn còn chưa thỏa mãn.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội khuyên: "Trong nồi còn nấu đường sen cho các con ăn, để dành bụng."

Hai hài tử đang định cầm lấy bánh bao thì bỗng nhiên rụt tay lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày nay, Tử Du ngoan ngoãn ở nhà, trên mặt đã có nhiều thịt, nói chuyện cũng mềm mại như tiếng trẻ con: "Mẫu thân ơi, đường sen là gì vậy?”

Hoài Cẩn tuy không nói gì nhưng trong mắt cũng đầy vẻ tò mò.

Cố Tâm Nguyệt bảo Tống Dập ăn hết mấy cái bánh bao nhỏ còn lại, rồi uống hết cả phần canh còn thừa.

Sau khi dọn dẹp sơ qua bàn ăn, nàng mới bưng đường sen vào.

Chỉ thấy một củ sen to bằng cánh tay người lớn nằm trong nồi đất, toàn thân đỏ au.

Cố Tâm Nguyệt cắt vài miếng, mỗi chén cho một miếng: "Hôm nay ăn thử trước, phần còn lại ngâm thêm cho ngấm, mai sẽ ngon hơn.” Đường sen không chỉ có thể nhuận tràng mà còn có thể kiện tỳ khai vị.

Tử Du dùng tay nhỏ bưng chén, là người đầu tiên ăn hết đường sen trong chén: "Mẫu thân ơi, đường sen này ngon quát Ngọt ngọt, dẻo dẻo, còn ngon hơn cả đường."

Tống Dập và Hoài Cẩn cũng cúi đầu ăn, liên tục gật đầu, khen ngợi một cách khéo léo.

Tử Du nhìn chằm chằm ba chén đường sen đã hết sạch, lại nhìn chằm chằm vào trong nồi đất: "Mẫu thân ơi, con ăn hơi khát, con muốn ăn thử nước canh này."

Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ tinh quái của cô bé, sao lại không biết là cô bé thèm ăn. "Chỉ uống canh thôi à? Không muốn ăn thêm một miếng đường sen nữa à?" Cố Tâm Nguyệt hỏi một cách bất đắc dĩ.

"Vâng, cũng muốn." Tử Du cười nói, cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Cố Tâm Nguyệt lại cắt cho cô bé một miếng, sau đó lại cắt một miếng cho Hoài Cẩn.

Mặc dù Hoài Cẩn hiểu chuyện không tiện chủ động đòi nhưng nàng vẫn phải đối xử công bằng.

Thấy chén của Hoài Cẩn và Tử Du đều được thêm, hai hài tử nhìn nhau cười rồi lại bắt đầu ăn, trong mắt Tống Dập có chút ấm áp.

Cố Tâm Nguyệt đối với hai hài tử của mình, thực sự không có gì để chê, thậm chí còn chu đáo hơn cả hắn là phụ thân này.