Hắn không thể tưởng tượng được, nếu không có Cố Tâm Nguyệt gả vào, gia đình này sẽ ra sao?
Cố Tâm Nguyệt cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Tống Dập, thẳng thắn nhìn lại: "Ngươi cũng muốn ăn thêm một miếng à?"
Bị bắt quả tang ngay lập tức, Tống Dập nhất thời không phản ứng kịp, mặt không khỏi đỏ lên: "Khu khụ, cũng được."
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, nam nhân này giống Hoài Cẩn, kiểu người ít nói mà bụng dạ khó lường.
Nàng thoăn thoắt cắt một miếng lớn bỏ vào chén của Tống Dập: "Ăn đi, tối nay rảnh, lát nữa có muốn sang phòng ta nghe chuyện mới không?”
Tống Dập không biết mình nghe nhầm thành gì, mặt lập tức đỏ bừng, mãi mới thốt ra được một chữ: "Được."
Mấy ngày nay bận rộn thu hoạch mùa thu, đã mấy ngày nàng không kể chuyện cho hài tử.
Thêm vào đó, được truyền cảm hứng từ lần Tống Dập vẽ sách tranh lân trước, trong lòng Cố Tâm Nguyệt thật ra vẫn luôn suy nghĩ đến việc kể cho Tống Dập một câu chuyện dài hơn, để bộ truyện tranh này có thể tiếp tục ra mắt.
Vì vậy, sau một hồi cân nhắc, tối nay nàng đặc biệt kể hồi đầu tiên của Tây Du Ký, câu chuyện về sự ra đời của Tôn Ngộ Không.
Chờ đến khi kể xong, hai hài tử hoàn toàn không thiếp đi trong mơ màng giống như mọi khi, ngược lại còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tâm Nguyệt.
Như thể đang nói, rồi sao nữa?
Sao nữa?
Thế là hết rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Câu chuyện này rất dài, rất dài, phần còn lại ta phải suy nghĩ thêm, các con ngoan ngoãn đi ngủ sớm, như vậy ngày mai ta có thể kể nhiều hơn."
Hoài Cẩn và Tử Du rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một lúc sau, xác định hai hài tử đã ngủ say.
Cố Tâm Nguyệt mới rảnh tay, vén chăn, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Tống Dập vẫn đang nhìn nàng với vẻ trầm ngâm, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Khụ, Tống Dập, ngươi thấy nếu vẽ câu chuyện này ra rồi bán thì thế nào?" Cố Tâm Nguyệt lên tiếng.
"Rất tốt, ta thấy câu chuyện này có tính hình tượng hơn, hấp dẫn hơn so với trước, chỉ là phần sau của câu chuyện khi nào mới kể xong?" Tống Dập đây mong chờ hỏi.
"Không vội, câu chuyện này sẽ rất dài, ngươi có thể vẽ trước phần đầu tiên này, chúng ta bán cho Học Hải Thư Viện trước, còn phần sau chúng ta sẽ từ từ ra mắt thành truyện tranh.”
"Ra mắt? Truyện tranh?" Tống Dập nghi ngờ nhìn nàng.
"Ừ, chúng ta có thể vẽ câu chuyện này thành rất nhiều tập truyện tranh, mỗi tập xoay quanh một câu chuyện chính, rồi liên tục ra mắt."
Kỹ thuật ¡in ấn của triều đại này đã bắt đầu phổ biến, mặc dù chỉ phí không thấp nhưng nếu truyện tranh có thể bán chạy thì chi phí chắc chắn sẽ giảm.
Hơn nữa, ra mắt không chỉ có thể giữ chân một lượng lớn người hâm mộ trung thành, mà còn đảm bảo thu nhập cho người sáng tác. Tống Dập hơi trâm ngâm một lúc, rồi hiểu ra: "Ừ, ngày mai ta sẽ vẽ trước hồi đầu tiên, nàng thấy chúng ta đặt tên câu chuyện này là gì cho hay?”
"Gọi là 'Mỹ Hầu Vương' - 'Sự ra đời của Tôn Ngộ Không' đi?" Cố Tâm Nguyệt không cần suy nghĩ, trực tiếp nói ra.
Từ nhỏ, nàng đã đọc câu chuyện này phiên bản truyện tranh rất nhiều lần, tên của mỗi hồi truyện nàng đều thuộc làu làu.
"Được."
"Được rồi, ngươi về ngủ sớm đi, tối đừng thức khuya, sáng mai dậy bắt đầu vẽ cũng kịp." Cố Tâm Nguyệt thấy mọi chuyện đã bàn xong, liền ra lệnh đuổi khách. Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt liên tục ngáp, hai hài tử cũng ngủ rất ngon.