Nhưng đúng là Ngũ Đại Khuê không phải thứ tốt lành gì, nhưng nói như thế nào đây, Kiều thị kia cũng xấu xa chẳng kém gì hắn, suy cho cùng, bọn họ đúng là người một nhà.
“Hai chén mì trắng xong rồi!”
Đào Tử đặt hai chén mì lên mặt bàn, mùi hương thơm ngon của mì sợi lập tức lấp kín miệng hai người.
Cũng không biết hai người họ đã nhịn đói bao lâu, chỉ biết toàn bộ cửa hàng đều có thể nghe được thanh âm nuốt mì đến điên cuồng của họ.
Hai người đó không nói thêm lời nào, Lê Tường cũng chẳng còn hứng thú nghe mấy chuyện thâm cung bí sử này, liền cùng biểu tỷ mình ra chuẩn bị cơm chiều.
Đào Tử ngồi ngoài tiếp đón khách nhân, còn Hạnh Tử lo mang chén bát dơ ra rửa sạch.
Lê Giang cùng tức phụ ngồi trước bếp lửa, nhỏ giọng bàn tán rằng Ngũ Đại Khuê quả thực là đồ bại hoại. Nói gì thì nói, Kiều thị cũng là chính thê, vậy mà bây giờ địa vị lại suy sụp tới mức này.
Một tiểu thiếp lại có thể đạp lên đầu đại phu nhân, không biết nên gọi tình cảnh này là gì. Mà Kiều thị xưa nay vốn đanh đá, nay lại ngoan ngoãn chấp nhận sự thật này như vậy, kể ra cũng thật kỳ lạ.
Sau bếp đang an tĩnh, chợt Kiều thị cảm thấy mắc tiểu, vội vàng hỏi Đào Tử tịnh phòng ở đâu. Tịnh phòng lại ở ngay sau bếp, Đào Tử vừa chỉ tay một cái, Kiều thị đã trực tiếp lao tới kéo màn lên.
“A! Người không thể bước vào!”
Đào Tử muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Kiều thị cũng nghe thấy lời nàng ấy nói không được vào, nhưng bà ta nghĩ vào thì đã làm sao? Đi từ sau bếp ra tịnh phòng là gần nhất, bà ta đâu phải kẻ ngốc mà phải vòng ra trước mặt cửa hàng?
Vì vậy, bà ta cực kỳ kiên quyết vén mành lên.
Vừa bước vào bên trong đã thấy năm người đang bận rộn làm việc.
Hả? Tại sao người xắt rau kia lại rất giống Tương nha đầu?
Ủa? Tại sao hai người nhóm lửa kia lại rất giống đôi phu thê quỷ đoản mệnh ở đối diện nhà bà ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, Kiều thị cảm thấy hai chân nặng trịch như bị đeo chì, bà ta không bước được thêm bước nào nữa.
Kỳ thật, bà ta vẫn đang hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, cho nên mới dùng sức véo khuôn mặt mình một cái.
Đau quá… hiển nhiên đây là sự thật rồi. Cứ thế, toàn thân bà ta bắt đầu run lên bần bật.
Nàng, nàng, nàng ta… vừa rồi những chuyện nàng ta nói với nữ nhi của mình, người bên trong này đã nghe thấy hết rồi ư??
Cứ như vậy, người một nhà Lê Tường lẳng lặng nhìn Kiều thị đang đứng ngoài cửa, không ai mở miệng nói lời nào trước.
Người Lê gia vốn tưởng Kiều thị sẽ thốt ra lời nào kinh người, kết quả bà ta lại không nói không rằng, quay người lại, kéo nữ nhi của mình chạy khỏi nơi này.
“Nương, người làm gì vậy? Trứng gà của ta!”
Đào Tử vừa thấy hai người muốn chạy, đã lập tức lao tới túm lấy lưng quần hai người, bắt họ phải trả tiền.
Kiều thị sợ người trong phòng bếp đuổi tới, vội vàng ném đồng bối xuống mặt đất, ngay sau đó lại tiếp tục kéo nữ nhi của mình chạy như bay.
“Kỳ quái, chưa ăn xong mì đã vội vã chạy rồi.”
Đào Tử nhặt đồng bối mang vào phòng bếp giao cho Lê Tường, tò mò hỏi: “A Tường, tại sao bà ta vừa xốc cái mành lên, thấy mọi người đã bỏ chạy rồi? Mọi người quen nhau sao?”
“Bà ta ư? Đại để là hổ thẹn không chịu nổi nữa thôi.”
Lê Tường cười cười, sau đó bỏ tiền vào túi của mình.
Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, chắc hẳn Kiều thị sẽ không dám trở về nói bậy bạ gì. Bà ta ư? Giờ đây bà ta thậm chí cũng không dám trở về trong thôn.
Bà ta sợ mọi người biết hoàn cảnh sống hiện tại của mình. Hôm nay bà ta lỡ để lộ những thông tin này cho người Lê gia bọn họ biết, phỏng chừng bà ta chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Từ trước tới nay, gia đình nàng vẫn luôn là người mà bà ta xem thường nhất, cũng vì vậy, chắc chắn dư âm của lần này sẽ khiến bà ta khó chịu thật lâu.