Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu

Chương 66: Đoán đúng rồi (2)



Đây chính là một xã hội phong kiến thuần túy, tam tòng tức đức giống như xiềng xích tầng tầng lớp lớp bao phủ người phụ nữ, làm sao có thể dễ dàng phá bỏ được.

Cho dù lúc trước trải qua sinh tử, hai người chung phó hoàng tuyền, nhưng sau khi biết chưa chết, hắn muốn ôm nàng lần cuối nàng cũng không đồng ý.

Cuối cùng chỉ có thể thi triển thủ đoạn tình cảm lâm lý bi đát, mới khiến nàng giãy thoát xiềng xích luân lý một lần.

Nếu là ở nơi khác, dù hắn có nói gì, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Hiện tại tốt rồi, mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, hắn lại không kiềm chế nổi cảm xúc, đi hôn nàng một cái.

Cha chồng hôn con dâu, chuyện này quả thật là kinh thiên động địa, lấy tính cách của Ninh Lan Ngọc làm sao có thể chịu nổi?

Dứt khoát ra đi, là sự tình tất yếu.

- Ta thật ngu ngốc…

Hồ Thành Vũ thở dài, sau đó nói.

- Không cần hoảng hốt, thiếu phu nhân nhận một nhiệm vụ quan trọng của lão phu, cho nên mới bí mật rời thành, vài hôm nữa sẽ trở về, các ngươi ai làm việc nấy đi.

Hạ nhân nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng biết lấy thân phận của mình không nên hỏi nhiều, thi lễ lui ra ngoài.

Chuyện này tự nhiên không thể để huyên náo xôn xao, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Còn Ninh Lan Ngọc, hắn sẽ đích thân đi tìm.

Nhanh chóng mặc y phục, sau đó thúc ngựa địn chạy về hướng bắc.

Ninh Lan Ngọc đã đi hơn năm giờ, nếu không toàn lực đuổi theo, chỉ sợ sẽ hoàn toàn mất dấu.

Nhưng còn chưa ra khỏi thành, đột nhiên Hồ Thành Vũ ghìm ngựa lại.

- Không đúng, không đúng…

Sắc mặt hắn đăm chiêu.

- Lấy tính cách cẩn thận của Ninh Lan Ngọc, nếu đã quyết liệt ra đi, làm sao có thể dễ dàng để lại dấu vết như thế…

- Hướng bắc đi hơn hai trăm dặm, rẽ qua đông bắc là hướng về Phủ Thiên Tân, nhà mẹ đẻ của nàng, nhìn như cực kỳ hợp lý… nhưng tuyệt đối không đơn giản như thế…

- Như vậy nàng sẽ đi đâu, nơi nào có thể để Ninh Lan Ngọc đến tá túc trong lúc tâm trạng đau khổ cắn rứt này… gia đình, cha mẹ, nhìn như là chỗ tốt nhất, nhưng làm sao có thể trút bầu tâm sự, làm sao có thể nói ra chuyện tình giữa nàng với cha chồng…

Ánh mắt lão cự gian sáng lên.

- Chỉ có một nơi phù hợp… nếu nàng thật sự về đó, thì sự tình còn có thể cứu vãn… thậm chí tiến thêm một bước dài…

Nghĩ tới đây, lão cự gian không chút do dự, quay ngựa lao về phía thành nam.

Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện phán đoán của mình là đúng.

Bởi vì nếu hắn không thể tìm được Ninh Lan Ngọc trong thời gian sớm nhất, để nàng hoàn toàn bị đạo đức dằn vặt, bị luân lý cắn xé, bị cô đơn tuyệt vọng bao trùm thời gian dài, như vậy cơ hội để hắn có được nàng sẽ về con số không.

Thậm chí nói không chừng ở trong đêm vắng cô tịch nào đó, Ninh Lan Ngọc không chịu nổi nội tâm cắn xé, sẽ lựa chọn tự vẫn.

Không cần hoài nghi, trải qua sự tình này, lão cự gian đã không còn dám xem thường đứa con dâu tuyệt diễm kia nữa.

Ninh Lan Ngọc đã đi trước năm tiếng, vì vậy Hồ Thành Vũ lên đường hầu như không nghỉ ngơi, vừa đến thành trấn sẽ đổi ngựa.

Lúc trước hắn dẫn 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ chạy tới phạm vi Vực Thiên Sương, cần đến hơn 12 giờ, nhưng hiện tại hắn không ngừng không nghỉ, liên tục đổi ngựa, cho nên chỉ mất 10 giờ đã đuổi đến nơi.

Trên đường hắn cũng lưu ý tìm kiếm tung tích của Ninh Lan Ngọc, nhưng không thấy.

Này có ba nguyên nhân, một là Ninh Lan Ngọc vì lừa hắn, cho nên sẽ đi đường vòng thật xa, cố ý lưu dấu vết, sau đó bí mật đổi phương hướng.

Hai là nàng đi đường mòn, không đi quan đạo, để tránh chạm mặt với thám tử của Hồ Thành Vũ tỏa ra đi tìm.

Ba là nàng không hề đi về hướng này.

Nhưng đã đến đây, không biết vì sao, Hồ Thành Vũ lại cảm giác suy đoán của mình rất có thể là đúng.

Sau khi nhảy xuống động phủ, phát hiện không có bóng dáng của Ninh Lan Ngọc, lão cự gian cũng không có thất vọng, ngược lại còn mừng rỡ.

- Thời gian còn kịp, có thể chuẩn bị vài thứ…

Đầu tiên hắn trở về bờ vực, tháo dây cương, đánh chiến mã bỏ chạy đi xa.

Sau đó trở về động phủ, cẩn thận quan sát tình huống bên trong.

Nhìn thấy “thần công” và “thần dịch” mình lưu lại đều biến mất, lão cự gian nhịn không được bật cười.

Không biết ngày sau Nguyễn Phúc Quang biết được chân tướng, có tức chết như nguyên chủ ở trong truyện không?

Nếu thật như vậy, thì cũng xem như trả thù cho nguyên chủ, có thể yên tâm sử dụng thân phận của đối phương.

Lão cự gian lấy ra một con dao găm, bắt đầu khắc hình ảnh trên vác đá đã được Nguyễn Phúc Quang làm sạch.

Bức đầu tiên, là trong một phòng khách, có bốn người đang tụ hợp. Ba lão nhân cười nói vui vẻ, thiếu nữ ở phía sau e thẹn cúi đầu.

Bức thứ hai, là trong một phòng cưới, nhưng cô dâu lại ngồi gục bên bàn khóc nức nở, ngoài cửa sổ, xa xa có bóng dáng của một lão nhân nhìn vào, thần sắc đau lòng…

Bức thứ ba, là trong một sảnh đường, có nam tử bộ dáng dữ tợn mắng chửi thiếu nữ, xa xa lại có bóng dáng của một lão nhân nhìn tới, thần sắc giận dữ…

Bức thứ tư, là trong hoa viên, thiếu nữ thơ thẩn, ánh mắt như vô hồn, xa xa lại có bóng dáng của một lão nhân nhìn nàng, giống như đang thở dài…

Bức thứ năm…

Bức thứ sáu…

Dưới sáu bức tranh, hắn khắc một câu thơ nổi danh của Nguyễn Du:

Người đâu gặp gỡ làm chi.

Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Bên vách đối diện, lão cự gian lại khắc hình ảnh một lão nhân phẫn nộ dẫn theo rất nhiều thiết kỵ xông ra khỏi thành.

Bức thứ hai là lúc lão nhân cứu được thiếu nữ, hắn bế nàng xoay tròn trên không trung.

Bức thứ ba là hắn thay nàng đỡ hai đao của hắc y nhân…

Bức thứ tư là hai người bị đuổi giết đến dưới cây phượng, cùng phó ước hoàng tuyền…

Bức thứ năm là hình ảnh hai người ôm nhau lần cuối…

Bức thứ sáu…

Híiiii….

Nhưng đúng lúc này, xa xa ở trên bờ vực vang lên tiếng ngựa hí, làm Hồ Thành Vũ giật mình, đồng thời sắc mặt mừng như điên.

Hắn đoán đúng rồi!