Tác giả: Thêm 1c để cảm ơn bác jjhdnxnnx vì đã ủng hộ ly cà fe, cảm ơn bác rất nhiều
Không kịp vẽ hết bức thứ sáu, lão cự gian vội vàng lao ra động phủ, từ trong không gian chứa đồ lấy vài bình rượu đã uống hết vứt lung tung dưới đất, sau đó thi triển khinh công đạp vách đá, nhảy lên trên bờ vực.
Vừa lên bờ vực, lão cự gian lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trốn ở xa xa, che giấu thân hình thật kỹ.
Không bao lâu, trong rừng rậm, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn chậm rãi đi tới.
Không phải Ninh Lan Ngọc thì có thể là ai nữa.
Vừa nhìn thấy dung nhan xinh đẹp nhưng tiều tụy của nàng, lão cự gian cũng không nhịn được đau lòng.
Bởi vì khu vực này khá dốc và hiểm trở, nên Ninh Lan Ngọc bỏ ngựa ở rất xa, sau đó đi bộ tới dưới gốc phượng.
Nàng cũng không cột ngựa, mà để mặc nó ăn cỏ ở gần đó, ngựa có linh tính, trừ khi bị chủ đánh đuổi, bằng không sẽ không tự mình bỏ đi quá xa.
Nhìn cây phượng hoa đã rụng đi không ít, còn có cảnh vật quen thuộc đầy hoài niệm xung quanh, thần sắc nàng lại trở nên u buồn.
Hái một bông phượng ngắm nhìn, Ninh Lan Ngọc lẩm bẩm.
- Nếu lúc trước rơi xuống, không có bình đài ngăn cản, cả hai cùng đến hoàng tuyền, thì tốt biết bao nhiêu…
- Có lẽ khiếp sau, sẽ không còn oan nghiệt như vậy nữa, ngươi có thể chăm sóc ta một đời một kiếp…
Sau khi nói xong, nàng thả mình nhảy xuống vực.
Hồ Thành Vũ chờ một chút, xác định đối phương đã xuống dưới, mới cực kỳ nhẹ nhàng lại gần, cẩn thận lắng nghe.
Nhìn thấy là không thể nhìn, dù sao phía dưới có sương mù, tuy hiện tại buổi chiều, sương mù mờ nhạt, nhưng tầm nhìn cũng không xa.
Khoảng cách 15m, nếu thanh âm không lớn, thính lực của người bình thường rất khó nghe được, nhưng lấy thể chất sau khi uống Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch, còn có tu vi Nhất Lưu đỉnh phong của Hồ Thành Vũ, lại có thể nghe loáng thoáng.
Hắn nghe được tiếng bình sành va vào nhau, cùng với tiếng ồ nhỏ nhẹ của Ninh Lan Ngọc.
Hiển nhiên nàng đã phát hiện mấy bình rượu hắn ném lung tung kia.
Phía dưới, Ninh Lan Ngọc nhìn mấy bình rượu trước mặt, thần sắc không khỏi kinh ngạc.
Là ai ở dưới này uống rượu?
Nhìn bình rượu đã khô, lại có chút tro bụi, hiển nhiên là đã qua mấy ngày rồi.
- Chẳng lẽ thời điểm ta về nhà mẹ đẻ, hắn đã tới đây?
Ninh Lan Ngọc lẩm bẩm, dù sao nơi này chỉ có hai người biết, khi nói với đám người Nguyễn Minh, chỉ nói phía dưới có cây tùng, bọn hắn may mắn bám vào mới không rơi xuống vực.
Ninh Lan Ngọc vai mang tay nải hành lý đi vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Ninh Lan Ngọc sững sờ, giống như người mất hồn đi tới trước vách đá.
Từng bức chạm khắc kia, giống như khơi dậy những ký ức mà nàng muốn chôn sâu vào tận đáy lòng…
Đưa tay chạm vào khuôn mặt của lão nhân trong tranh khắc, nhìn câu thơ mà hắn để lại, nước mắt nàng tuôn rơi như mưa.
- Phụ thân… con dâu hận người… sao người có thể như vậy… sao có thể như vậy…
Ninh Lan Ngọc ngồi sụp xuống đất khóc lớn.
Hồ Thành Vũ ở trên bờ, có thể rõ ràng nghe được thanh âm và tiếng khóc của Ninh Lan Ngọc, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khóc là tốt, chỉ sợ nàng không khóc, lạnh nhạt đối mặt hết thảy, đó mới cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại khóc, còn nói những lời kia, chứng minh lòng nàng đã không kiên định cùng quyết tâm giống như trước.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho bất lực, điểm tâm tình +15 +15…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho mờ mịt, điểm tâm tình +27 +27…
Quả nhiên, không lâu sau, hắn lại nghe được thanh âm nức nở của Ninh Lan Ngọc.
- Tại sao lại như thế… tại sao… năm xưa ngươi cầu hôn ta cho nhi tử của mình, đẩy ta vào hố lửa, hiện tại ở nơi này… ngươi không phải nói nơi đây là thế giới riêng của hai chúng ta… là do chúng ta cùng chung hoạn nạn, phó thác hoàng tuyền mới tạo ra sao… vì sao ngươi vẫn không có dũng khí đó…
- Ngay cả ngươi cũng không có dũng khí khắc hình ảnh ngươi mong muốn nhất ra, ngươi bảo một nữ tử như ta, làm sao đạp lên tam tòng tứ đức, làm sao bỏ qua cái nhìn của thế tục tiếp mà nhận tình cảm của ngươi…
- Hồ Thành Vũ… lão già khốn nạn… lão già khốn kiếp… ta hận ngươi… ta hận ngươi…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho tức giận, điểm tâm tình +100 +100…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho không cam tâm, điểm tâm tình +200 +200…
Lão cự gian kinh ngạc, sau đó là thần sắc mừng như điên!
Thiên ý a, hữu ý trồng hoa hoa không thắm, vô tình cắm liễu liễu xanh tươi.
Bức tranh cuối cùng kia, hắn vốn định khắc hình ảnh hắn cầm nhẫn cầu hôn Ninh Lan Ngọc, nhưng bởi vì nàng đến, cho nên chỉ mới khắc cảnh hắn quỳ xuống nâng nhẫn, lại chưa kịp khắc Ninh Lan Ngọc.
Không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm, tưởng mình không có dũng khí cầu hôn, mới nói ra những lời ẩn giấu sâu trong đáy lòng.
Trong động phủ, Ninh Lan Ngọc khóc rất lâu, mắng chửi cũng rất lâu, một hoàng hoa khuê nữ như nàng, mở miệng mắng người cũng chỉ mấy câu lão già khốn nạn, lão già khốn kiếp, ta hận ngươi… mà thôi.
Lúc này nàng lau nước mắt đứng dậy, giống như hạ quyết tâm, lẩm bẩm.
- Mặc kệ ta cố gắng phủ nhận như thế nào, nhưng chính ta hiểu rõ, trong lòng đã thật sự bị tình cảm của hắn làm cảm động…
- Đã do dự bất quyết thế, vậy ta cược với thiên ý một lần đi…
Nói xong nàng giơ ba ngón tay lên trời.
- Hiện tại cách thời điểm ta cùng hắn nhảy xuống nơi này còn hơn 6 giờ nữa, nếu ta và hắn tâm ý tương thông, lại có duyên trời định, trước khi giờ Tý trôi qua, hắn tìm đến nơi này… đối mặt với ta, có dũng khí nói ra chân tình, như vậy Ninh Lan Ngọc ta dù bị thế nhân chê cười, dù bị sử sách bêu danh, cũng sẽ thử cùng hắn se mối nghiệt duyên này…
- Nếu quá giờ Tý hắn không xuất hiện, vậy từ nay về sau thế gian không còn Ninh Lan Ngọc, chỉ có một tiểu ni cô ở am nhỏ vô danh, ngày ngày làm bạn với kinh Phật, rời xa hồng trần, quên hết phiền não khổ đau của nhân gian. Xin thiên địa chứng giám!
Trên bờ vực, sau khi nghe được những lời này, lão cự gian cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đắc thắng.