Trải qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cũng bước ra bước quan trọng nhất rồi.
Vì sao lại nói bước ra bước quan trọng, mà không phải nói đã hoàn toàn thành công?
Ngươi không nghe rõ lời thề của Ninh Lan Ngọc sao?
… Như vậy Ninh Lan Ngọc ta dù bị thế nhân chê cười, dù bị sử sách bêu danh, cũng sẽ thử cùng hắn se mối nghiệt duyên này…
Là sẽ thử, thử se nghiệt duyên, không phải chân chính gả cho hắn.
Năm xưa Nguyễn Phúc Quang không có tầng quan hệ này, muốn chinh phục cũng gian nan như thế, nói gì tới hắn và nàng vốn là cha chồng nàng dâu.
Không thể không nói, tính cách cương liệt và bảo thủ ở vấn đề kia của Ninh Lan Ngọc, để cho lão cự gian cũng phải khâm phục.
Nhưng càng khâm phục, hắn lại càng muốn chiếm hữu, bởi vì đây là chấp niệm kiếp trước của hắn.
- Bất quá đứa con dâu kia của Hồ gia, số phận cũng thật bi thảm… âu cũng là người mệnh khổ giống ta… nếu ta là Hồ Thành Vũ trong truyện, liền một đao chém chết nghịch tử kia, sau đó tự mình chăm sóc nàng…
Đây là những lời hắn nói ở kiếp trước, sẽ vĩnh viễn không quên.
Trong động phủ trở nên yên lặng, không biết Ninh Lan Ngọc đang làm gì, nhưng Hồ Thành Vũ tuyệt đối sẽ không xuống dưới ngay lập tức.
Bởi vì thời cơ còn chưa tới!
Chỉ có ở thời khắc cuối cùng, thời điểm Ninh Lan Ngọc sắp hết hi vọng, hắn lại xuất hiện, khi đó tâm tình của nàng sẽ kích động như thế nào.
Mỗi lần xem phim hay đọc truyện, người xem gặp phải tình huống như thế cũng cảm xúc phập phồng, nói gì tới người trong cuộc.
Lão cự gian không hổ là lão cự gian, ở phương diện nắm bắt tình cảm của nữ nhân quá đáng sợ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giờ Tý sắp hết, cho đến khi Hồ Thành Vũ nghe được một tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài kia, giống như mang theo tiếc nuối, mang theo lưu luyến, mang theo không cam lòng, lại mang theo cảm giác giải thoát…
Tới rồi!
Lão Vũ mỉm cười, đạp mạnh lên cành khô, cố ý tạo ra bước chân vội vàng.
Phía dưới rõ ràng truyền tới tiếng ồ lên thất thố, sau đó im bặt…
- Lan Ngọc… Lan Ngọc… con có ở dưới không…
Lão Vũ vừa cười vừa hô, nhưng thanh âm lại lo lắng, bất an đến đau lòng.
Phía dưới tự nhiên là im không tiếng động.
Khóe miệng của lão Vũ sắp nhếch đến mang tai, phi thân nhảy xuống.
Bình đài không có ai.
Trong động phủ cũng không có ai.
Lão cự gian tự nhiên biết nàng đang trốn ở nơi nào, nhưng lại giả vờ như không hay biết.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho kích động, điểm tâm tình +500 +500…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +200 +200…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho mừng rỡ, điểm tâm tình +300 +300…
Ân, điểm tâm tình thật nhiều.
Lão cự gian càng vui, không hổ là con dâu ngoan.
Hắn thất thểu đi trong động phủ, đưa tay sờ từng bức phù điêu mà mình tự tay khắc.
- Lan Ngọc, là lỗi của phụ thân… là phụ thân không tốt… là phụ thân đẩy con vào tình cảnh khó xử…
- Chỉ là nhìn thấy con đi cùng nam tử khác, ta rất khó chịu… ta ghen… ta sợ sẽ mất con…
- Con trở về được không, chỉ cần con trở về… phụ thân sẽ không bao giờ làm ra những hành vi khiến con không vui…
- Con cuối cùng đã đi đâu, vì sao bốn phương tám hướng đều không nhìn thấy bóng dáng…
Lão cự gian thều thào, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Ninh Lan Ngọc núp ở trong phòng nhỏ phía sau, lén lút nhìn ra ngoài, thấy bộ dạng của Hồ Thành Vũ như vậy, cũng không kìm được đau lòng.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +50 +50…
Hắn làm như vậy là vì ghen?
Hắn sợ ta để ý Nguyễn Phúc Quang?
Lão già đáng ghét này, nghĩ bậy bạ cái gì, ta làm sao có thể để ý tên vô sỉ kia?
Đồng thời nhớ tới lời thề của mình, khuôn mặt lại đỏ như táo chín.
Đây là thiên ý sao?
Ta và hắn lại có nhân duyên?
Bằng không làm sao giải thích được, hắn lại ở thời khắc cuối cùng xuất hiện.
Ta xuất phát trước hắn 5 giờ, trừ khi hắn và ta tâm ý tương thông, biết ta sẽ tới nơi này, bằng không ở trên thời gian là không cách nào kịp.
Càng nghĩ, tim Ninh Lan Ngọc càng đập rộn ràng.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +50 +50…
Lúc này lão cự gian đã đi đến trước bức tranh cuối cùng, nơi chỉ có hình ảnh lão nhân quỳ xuống cầu hôn, thanh âm đau khổ.
- Con biết không, không phải ta không có dũng khí đối mặt với thế nhân chê cười, mà là ta không có dũng khí ép con, không có dũng khí làm con khó xử… cho dù nơi này là thế giới của riêng chúng ta, phụ thân cũng không dám… không dám khắc hình ảnh của con…
Bên kia, trong lòng Ninh Lan Ngọc cảm động không thôi, thì ra mình đã trách lầm hắn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +10 +10…
Lão cự gian “khổ sở” rất lâu, đột nhiên giống như hạ “quyết tâm”, quỳ xuống nói:
- Thượng thiên ở trên, Hồ Thành Vũ ta xưa nay không tin trời phật, nhưng hiện tại cầu xin các ngươi, nhất định phải phù hộ con dâu ta Ninh Lan Ngọc đời đời bình an, bao nhiêu tội lỗi một mình Hồ Thành Vũ ta gánh chịu, chỉ cần nàng bình an, Hồ Thành Vũ ta nhất định mở kho cứu tế, ngày sau thiên hạ hết nạn binh đao, dân chúng an cư lạc nghiệp, ta sẽ trở về nơi này ẩn cư, ngày đêm làm bạn với kinh kệ, nguyện cầu cho chúng sinh vạn thế thái bình, nếu trái thề này, nguyện…
- Không được…
Lão cự gian còn chưa “thành tâm” thề xong, trong động đã vang lên thanh âm lo lắng.
- Ai…
Hồ Thành Vũ “giật mình” quát lớn.