Y Hương Vấn Đế Tâm

Chương 10: Những ánh mắt nghi ngờ



Trong cung cấm, bệnh trạng của Lạc Thiên Duệ ngày một trầm trọng. Nhưng dù thân thể rệu rã, đầu óc hắn vẫn còn chút tỉnh táo. Mỗi khi nhìn triều đường, hắn thấy rõ: Tạ Nguyệt càng lúc càng được lòng quần thần.

Một buổi chầu, hắn hắng giọng, gượng ép nói:

“Việc quốc gia đại sự… Hoàng hậu thay trẫm định đoạt, khanh gia đều tán đồng đến vậy sao?”

Trong điện vang tiếng hô đồng loạt:

“Hoàng hậu nhân từ, anh minh, chúng thần tâm phục khẩu phục.”

Lạc Thiên Duệ ngồi sững, tim như nghẹn lại. Trong nháy mắt, hắn nhớ về nữ tử từng ôm ấp trong vòng tay, từng hứa hẹn sẽ là người duy nhất. Vậy mà giờ đây, cả triều đình đều hướng về nàng… chẳng ai còn để mắt đến hắn.

Khi lui triều, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y An Đức:

“Ngươi nói đi, có phải… Hoàng hậu đã có lòng riêng?”

An Đức cúi đầu, giọng cung kính:

“Bệ hạ, thần không dám suy đoán. Nhưng Hoàng hậu quả thực ngày càng can dự sâu vào chính sự. Lại thêm Trình thái y thường ra vào Trường Nhạc cung…”

Đôi mắt Lạc Thiên Duệ thoáng lóe tia độc hỏa.



Đêm ấy, hắn đột ngột đến Trường Nhạc cung. Dư Nguyệt đang đọc sách dưới ánh đèn, Trình Dực đứng bên dâng thuốc bổ.

“Hoàng hậu,” hắn cất giọng khàn đặc, “nàng thật sự cần một thái y kề cận đến vậy sao?”

Tạ Dư Nguyệt khép sách, bình thản:

“Bệ hạ không an lòng sao? Thần thiếp dẫu sao cũng từng ngã bệnh, Trình thái y chỉ là tận trách.”

Trình Dực lập tức quỳ xuống:

“Thần chỉ một lòng hành y, tuyệt không dám vượt phận.”

Lạc Thiên Duệ nhìn thật lâu, như muốn xuyên thấu vào mắt nàng, rồi bật cười khan:

“Nàng càng ngày càng giống một Hoàng đế hơn là trẫm.”

Không khí lặng căng.

Cuối cùng hắn phất tay, để lại một câu:

“Cẩn thận… đừng vượt quá giới hạn.”

Bóng dáng hắn lảo đảo rời đi, để lại căn điện ngột ngạt.



Khi cánh cửa khép lại, Tạ Dư Nguyệt nhìn Trình Dực, giọng thấp thoáng mệt mỏi:

“Ngươi có thấy khó chịu không, khi ta và hắn vẫn còn danh phận phu thê?”

Trình Dực thoáng sững, rồi đáp chậm rãi:

“Thần chỉ mong nương nương bình an. Những điều khác, thần chưa dám nghĩ tới.”

Dư Nguyệt bất giác bật cười chua chát. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng lại thấy trong mắt nam tử quỳ trước mặt… ánh sáng dịu dàng, ấm áp, khác hẳn với đôi mắt lạnh lẽo của đế vương.

Nàng khẽ cúi đầu, thì thầm gần như không nghe thấy:

“Có lẽ… ta thật sự mệt rồi.”

Trình Dực ngẩng lên, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng chỉ lặng lẽ vươn tay, đặt một lọ thuốc an thần lên bàn, rồi lui ra.

Trong đêm dài, Dư Nguyệt chạm vào chiếc lọ nhỏ, trong tim dấy lên một cảm giác… vừa bất an, vừa yên lòng.

_____

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ sau lần đối thoại ở Trường Nhạc cung, lòng Lạc Thiên Duệ càng thêm bất an. Hắn không còn tin tưởng vào bất kỳ ai, ngay cả với Hoàng hậu – nữ tử từng cùng hắn trải qua tháng năm thanh mai trúc mã.

Một đêm, hắn gọi một đội thị vệ thân tín, giọng khàn lạnh:

“Nghe đây. Từ nay, mỗi bước chân ra vào Trường Nhạc cung, các ngươi đều phải báo lại cho trẫm. Nhất là Trình thái y – kẻ đó, ta không muốn bỏ sót nửa hơi thở.”

Đám thị vệ đồng loạt lĩnh mệnh.



Nhưng ngay đêm hôm ấy, khi một tên thị vệ lặng lẽ lẩn quanh hậu viện Trường Nhạc cung, hắn vừa kề mắt sát khe cửa, đã bị một bàn tay chặn ngang cổ.

Trong bóng tối, An Đức hiện ra, khóe môi nhếch cười lạnh:

“Dám rình rập nơi Hoàng hậu ở, ngươi to gan thật.”

Tên thị vệ giãy giụa:

“Ta… ta phụng mệnh bệ hạ…”

“Bệ hạ?” – An Đức siết mạnh hơn, giọng như gió rét – “Vậy thì càng không thể tha. Ai muốn dòm ngó nương nương… đều phải chết.”

Chỉ một khắc, thân thể thị vệ mềm oặt. Xác hắn biến mất trong đêm, chẳng ai hay biết.



Sáng hôm sau, Tạ Dư Nguyệt nhận được một tờ giấy nhỏ đặt dưới án thư. Trên giấy chỉ có mấy dòng chữ gọn ghẽ:

“Kẻ dò xét đã được xử lý. Xin nương nương yên tâm.”

Nàng siết chặt mảnh giấy, trong mắt thoáng qua tia phức tạp. Một thoáng, nàng nhớ lại lời hứa đêm ấy với An Đức – cho hắn một con đường sống. Ai ngờ hắn lại chọn con đường máu, thề trung thành đến mức tuyệt tình.

Cách đây hai hôm, An Đức đến gặp riêng Dư Nguyệt, tâu rằng muốn để lộ chuyện giữa nàng và Trình thái y cho Hoàng thượng biết, nhằm khiến hắn bực tức một phen, độc thấm vào lục phủ ngũ tạng.

“Ngươi… đã giam mình quá lâu trong bóng tối rồi.” – nàng thì thầm.



Trong khi đó, Lạc Thiên Duệ ngồi đợi tin trong ngự thư phòng. Một canh giờ… rồi hai canh giờ… không ai báo lại.

Hắn bắt đầu nghi ngờ, đôi mắt đục ngầu như bốc lửa:

“Ngay cả người của trẫm… cũng không trở về. Chẳng lẽ trong cung này, tất cả đều đã phản bội trẫm?”

Bàn tay hắn run rẩy, gõ lên long án từng tiếng “cộc, cộc”, âm vang trong căn phòng rộng, nghe chẳng khác nào tiếng đếm ngược của số mệnh.



Ngoài kia, gió nổi lên, thổi qua nóc Trường Nhạc cung. Tạ Dư Nguyệt ngồi dưới ngọn đèn leo lét, lòng nàng dần tĩnh lại.

Nàng biết: kể từ khoảnh khắc này, nàng không còn là người bị động nữa. Cục diện, đã nghiêng hẳn về phía nàng.

___

Cơn gió mùa thu thổi hun hút qua những mái ngói cung đình. Lạc Thiên Duệ ngồi trong ngự thư phòng, đầu đau như búa bổ, lòng rối loạn.

Triều chính đã chẳng còn nghe lời hắn. Trường Nhạc cung ngày càng lớn mạnh. Ngay cả thị vệ trung thành nhất cũng biến mất trong bóng tối.

Trong giây phút ấy, hắn chợt nhớ đến một bóng hình khác – Diệp Tranh.

Đêm đó, hắn bước vào điện Nguyệt Hoa.

Diệp Tranh đang ngồi một mình dưới ánh đèn, tay ôm cây sáo ngọc, ánh mắt phóng xa qua song cửa. Khi thấy hắn, nàng thoáng sững lại, vội đứng dậy hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Hắn khoát tay, giọng khàn đặc:

“Miễn lễ. Đêm nay… trẫm không muốn nghe hai từ ‘bệ hạ’. Chỉ muốn… có người bầu bạn.”

Diệp Tranh nhìn hắn. Người từng hùng tài đại lược, nay gương mặt hốc hác, vai áo run run. Nàng khẽ mừng thầm, vậy là càng gần đến lúc nàng được trở về quê nhà rồi.