Trong hậu cung, có một người không bao giờ bị để ý đến — thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng, tên An Đức. Hắn hầu hạ bên cạnh Lạc Thiên Duệ từ khi còn là Thái tử, luôn cung kính, tận tâm.
Ngày Thiên Duệ còn ở Đông cung, chính An Đức là người bày mưu vẽ kế, sắp xếp cho Thái tử gặp mặt nhiều quan đại thần nắm quyền, rót vào tai hắn những lời “tạo dựng thế lực bằng hôn nhân và hậu cung”.
“Điện hạ,” An Đức từng khẽ nói bên màn trướng, “nếu người muốn đoạt được long vị, phải chứng tỏ bản lĩnh thu phục lòng người. Lôi kéo gia tộc bằng hôn sự, đó mới là căn cơ bền vững.”
Lạc Thiên Duệ khi ấy chỉ cười, gật đầu. Hắn vốn muốn chứng minh bản thân xứng đáng với ngai vàng, nên nghe theo.
Sau này lên ngôi, An Đức càng lúc càng thân tín, hầu như không rời nửa bước. Khi các phi tần lần lượt nhập cung, hắn luôn là người đầu tiên “dâng tấu” đề xuất:
“Bệ hạ, nạp nàng này, sẽ được thế lực kia.”
“Bệ hạ, phong nàng kia, sẽ an lòng triều thần.”
Từng bước, từng bước, hậu cung phồn hoa đến mức rối loạn.
Lạc Thiên Duệ ban đầu còn do dự, nhưng mỗi lần, An Đức đều có lý lẽ vẹn toàn. Dần dà, hắn chỉ còn biết buông xuôi, mặc cho hậu cung phình to, mặc cho tình cảm phu thê với Tạ Dư Nguyệt dần rạn nứt.
An Đức đứng phía sau, ánh mắt tối đen như vực sâu:
“Ngươi có được ngai vàng là nhờ ta, một ngày nào đó… ngươi cũng sẽ diệt vong bởi chính tay ta.”
Cơ thể Lạc Thiên Duệ ngày càng suy yếu. Một hôm, sau buổi triều, hắn ho sặc sụa, cả người run rẩy, m.á.u tràn ra khóe môi.
An Đức lập tức đỡ lấy, giọng đầy lo lắng:
“Bệ hạ long thể bất an, xin người đừng gắng gượng.”
Nhưng trong mắt hắn lại ánh lên tia cười lạnh.
Đêm đó, khi chỉ còn hai người trong Ngự thư phòng, Lạc Thiên Duệ lờ mờ nhìn An Đức, giọng khàn đặc:
“Trẫm… thật sự chỉ còn tin vào ngươi.”
An Đức quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, nhưng môi nhếch nhẹ:
“Bệ hạ yên tâm, thần sẽ mãi bên cạnh người.”
Ngay khi hắn quay lưng, đôi mắt lóe sáng như lưỡi dao.
—
Ít lâu sau, Dư Nguyệt vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa một cung nhân và An Đức, trong đó hắn lỡ miệng nhắc đến họ cũ của mình: Tần.
Nàng chấn động. Tần gia năm ấy từng là thế gia quyền trọng, nhưng bị thanh trừng vì tham dự vào tranh đoạt thái tử vị. Tin đồn nói con trai trưởng c.h.ế.t yểu, nhưng hóa ra… lại chính là thái giám An Đức của hôm nay!
Khi đối chiếu mọi manh mối, nàng dần hiểu ra:
Kẻ thật sự kéo Lạc Thiên Duệ vào vũng bùn chính là An Đức.
—
Đêm muộn, Trường Nhạc cung tĩnh mịch.
Tạ Dư Nguyệt sai cung nhân lui hết, chỉ còn lại ngọn nến leo lét. Cánh cửa khẽ mở, bóng dáng An Đức bước vào, thân hình gầy gò nhưng ánh mắt sáng rực như lưỡi dao.
“Hoàng hậu nương nương, người triệu kiến thần… là có điều gì dặn dò?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Dư Nguyệt đứng trước án thư, không vội đáp, chỉ thong thả rót chén trà, đẩy về phía hắn:
“Ngươi đã theo bên cạnh Hoàng thượng từ thuở người còn ở Đông cung. Ta biết rõ, người kéo hắn vào bùn lầy không phải ai khác ngoài ngươi.”
Không khí trong điện đông cứng lại. An Đức thoáng sững, rồi bật cười khẽ:
“Người đã biết, vậy còn gọi ta đến đây, chẳng lẽ để lấy mạng?”
Tạ Dư Nguyệt ngẩng mắt, giọng bình thản mà sắc lạnh:
“Không. Ta gọi ngươi đến… là để vạch ra cho ngươi một con đường sống.”
Nàng bước lại gần, từng lời từng chữ như rơi vào đá:
“Tần gia năm ấy đã bị diệt, ngươi sống trong hình hài thái giám bao năm, chẳng lẽ không mệt? Ngươi có thể rời đi, tìm một nơi bình yên, sống một cuộc đời mới. Việc còn lại… cứ để ta.”
An Đức ngẩn người. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ánh mắt hắn d.a.o động. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ được nghe những lời như thế, càng chưa từng nghĩ Hoàng hậu sẽ không diệt trừ mà còn mở cho hắn một lối thoát.
Lặng im hồi lâu, hắn cúi đầu thật thấp, giọng khàn run:
“Nương nương… bao năm qua, thần chỉ muốn báo thù, chỉ muốn phá tan ngai vàng từng nghiền nát cả gia tộc ta. Nhưng giờ đây… thần nguyện dốc sức phụ tá người. Không phải vì ngôi vị, mà vì lần đầu có người thật lòng cho thần một con đường sống.”
Tạ Dư Nguyệt nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh mà kiên định.
Đêm ấy, một kẻ từng gieo mầm hỗn loạn… đã trở thành quân cờ trong tay Hoàng hậu.
Từ đêm đó, Trường Nhạc cung không còn chỉ là nơi lạnh lẽo, mà trở thành trung tâm của một bàn cờ lớn.
An Đức vẫn giữ vẻ ngoài cung kính, vẫn đi theo hầu hạ bên Hoàng thượng như bao năm qua. Nhưng trong bóng tối, từng hành động, từng câu chữ hắn rỉ vào tai các cung nhân, thái giám, dần dần chuyển hướng về phía Hoàng hậu.
Hắn hiểu rõ thói quen, sở thích, cả những kẽ hở dễ nắm thóp của từng quan lại thường ra vào hậu cung. Những tin tức ấy, đêm đêm hắn đều dâng lên trước mặt Hoàng hậu.
“Người này là tâm phúc của Thái phó, vốn không ưa Tạ gia.”
“Người kia nợ bạc trong sòng, chỉ cần khéo xoay sẽ khiến hắn thần phục.”
“Còn vị nội quan ấy, từng ngầm cấu kết cùng Diên Phi, nay có thể lợi dụng để chia rẽ phe cánh.”
Tạ Nguyệt lặng lẽ nghe, từng nét bút trên tờ giấy trắng dần biến thành một tấm lưới chằng chịt.
—
Trong triều, Thừa tướng Tạ Lương càng lúc càng mạnh thế. Lần nào dâng tấu cũng có Hoàng hậu âm thầm phụ họa, các quan dần mặc nhiên coi lời nàng là “ý chỉ thay mặt bệ hạ”.
Lạc Thiên Duệ dẫu có tức giận cũng không làm gì được, bởi long thể suy nhược, mỗi lần chầu sớm đều ngồi run rẩy, sắc mặt tái xanh. Hắn chỉ còn biết ném ánh nhìn phẫn nộ về phía Trường Nhạc cung, nhưng ánh nhìn ấy giờ chẳng khác nào d.a.o cùn c.h.é.m vào nước.
—
Một đêm, khi mọi người đã ngủ, An Đức quỳ trước mặt Tạ Dư Nguyệt, giọng thấp trầm:
“Nương nương, long thể bệ hạ càng lúc càng nguy nan. Giờ đây phe cánh trong cung đã chia năm xẻ bảy, nếu người ra tay thêm một bước… thiên hạ sẽ không còn thuộc về hắn nữa.”
Dư Nguyệt siết chặt ngón tay. Nàng nhớ lại m.á.u loang đỏ trên váy mình ngày sảy thai, nhớ lại những đêm trống vắng, nhớ cả đôi mắt lạnh nhạt của nam nhân từng hứa hẹn “một đời chỉ mình nàng”.
Trong lòng dâng lên một ngọn lửa lạnh lẽo.
“Chưa đến lúc.” – nàng đáp khẽ, ánh mắt sâu thẳm như đêm không trăng. – “Ta muốn thiên hạ này thấy rõ… không phải một vị đế vương bạc nhược, mà là một nữ nhân cũng có thể nắm giữ giang sơn.”
Trong bóng đêm, hai kẻ từng đứng ở hai chiến tuyến, nay cùng ngồi chung một bàn cờ. Và ván cờ này… mới chỉ bắt đầu.