Y Hương Vấn Đế Tâm

Chương 3: Người liệu còn ở đây không?



Ngày ấy, khắp kinh thành rợp trong sắc đỏ. Trống nhạc vang trời, pháo hoa nổ rực, lụa điều trải dài từ cửa Hoàng thành đến tận ngự điện. Dân chúng chen chúc nhau trên đường, chỉ để chứng kiến hôn lễ của bậc đế vương.

Công chúa nước láng giềng — Diệp Tranh, được ban hôn trở thành Quý phi.

Nàng khoác hỷ phục đỏ thẫm, dung nhan như tuyết sáng ngời dưới ánh nắng. Bên cạnh là Hoàng thượng, mặc long bào, oai nghi ngút trời. Hai người sóng vai bước vào đại điện, quỳ bái thiên địa, quỳ bái cao đường, rồi phu thê giao bái.

Từng hồi hô vang “Vạn tuế, vạn tuế!” chấn động kinh thành.

Trong Trường Nhạc cung, Hoàng hậu ngồi trước gương đồng, ánh sáng đèn hắt lên gương mặt tĩnh lặng. Nha hoàn thân tín, Cẩm Nhi, run rẩy đứng bên cạnh, không dám thốt một lời.

Hoàng hậu khẽ cười, nâng chung trà, giọng an tĩnh đến mức đáng sợ:

“Hôm nay… hắn rước nàng ta vào cung.”



Đêm động phòng, nến long phụng cháy sáng, hỷ trướng đỏ rực.

Diệp Tranh ngồi lặng trên giường, ngón tay khẽ siết lấy vạt áo, đôi mắt ánh lên vẻ bất an. Nàng không hề mong muốn hôn lễ này. Trái tim nàng chưa từng hướng về vị đế vương trước mặt, nhưng trách nhiệm công chúa, giao hảo hai nước, khiến nàng không thể kháng cự.

Hoàng thượng bước đến, nâng khăn voan, ánh mắt nhìn nàng thoáng hiện ý say mê.

“Ái phi, từ nay nàng là người của trẫm.”

Giọng hắn dịu dàng, bàn tay đưa tới, nâng cằm nàng lên. Diệp Tranh khẽ run, trong lòng tràn ngập miễn cưỡng, nhưng vẫn cúi đầu, cắn chặt môi, không dám chống cự.

Cửa điện khép lại.

Tiếng cười nói dần tắt, chỉ còn ánh nến lay động.



Trường Nhạc cung.

Cẩm Nhi quỳ dưới đất, giọng run rẩy bẩm báo:

“Nương nương… Hoàng thượng… đã cùng Quý phi nương nương… động phòng.”

Chiếc chén ngọc trên tay Hoàng hậu rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Trong giây phút ấy, lòng nàng như cũng vỡ nát.

Hình ảnh người thiếu niên từng thề thốt bên hồ hiện lên, hòa cùng tiếng cười rộn vang trong đêm động phòng của hắn và người khác.

Nàng ngồi bất động rất lâu, đôi mắt trống rỗng, tựa hồ tất cả huyết mạch trong người đã bị rút cạn.

Hóa ra, những lời hứa non hẹn biển, những năm tháng độc sủng, chỉ cần một hôn lễ, đã thành tro bụi.

Từ sau đại hôn với Diệp Tranh, hậu cung không còn yên tĩnh như xưa.

Trường Nhạc cung – vốn là nơi Hoàng thượng lui tới mỗi đêm – nay trở nên vắng lặng. Ngọn đèn son vẫn cháy, hương trầm vẫn tỏa, nhưng chỗ ngồi đối diện bên bàn ăn đã bị bỏ trống.

Ngày lại ngày, hắn viện cớ bận chính sự. Đêm lại đêm, bóng dáng hắn biến mất khỏi Trường Nhạc cung, chỉ để lại tiếng bước chân xa dần về phía tẩm điện Quý phi.

Ban đầu, nàng còn tự an ủi: “Chỉ là giao hảo, chỉ là xã giao.”

Nhưng rồi, khi từng đêm, từng canh, đều nghe Cẩm Nhi thì thầm “Hoàng thượng lại nghỉ ở điện Quý phi”, lòng nàng chẳng thể nào không run rẩy.

Một đêm, nàng lặng lẽ bước ra ngoài, đứng nơi hành lang cao, ngước nhìn phương xa. Ánh đèn nơi điện Quý phi sáng rực, tiếng đàn ca vẳng lại trong gió. Còn Trường Nhạc cung, rộng lớn mà lạnh lẽo, chỉ có mình nàng đối diện với sự im lặng mênh mông.

Nàng khẽ đặt tay lên bụng mình. Ở nơi ấy, có một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần.

Nàng đã từng nghĩ, đứa trẻ này sẽ là minh chứng cho tình yêu của cả hai, nàng đã định kể cho Hoàng thượng rất nhiều lần, nhưng chàng lại không hề tới.

Giờ đây, nỗi bất an phủ kín trái tim, từng ngày một siết chặt lấy nàng.



Đêm hôm ấy, cơn đau bất ngờ ập đến.

Trong cơn mơ màng, bụng nàng quặn thắt từng hồi, mồ hôi vã ra như tắm. Cẩm Nhi hốt hoảng chạy ra ngoài tìm người, tiếng kêu vang khắp cung điện:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mau, mau gọi thái y! Hoàng hậu nương nương… đau bụng!”

Cửa mở ra, một bóng áo xanh lao vào. Đó là Trình Dực, vị thái y trẻ tuổi nổi danh trong triều, mới mấy năm đã được ngự y viện hết mực coi trọng.

Hắn quỳ xuống bên giường, nhanh chóng bắt mạch, sắc mặt lập tức trầm xuống:

“Không ổn rồi. Mau chuẩn bị thuốc, nước nóng, tất cả vào đây!”

Trong lúc hỗn loạn, chỉ có hắn vẫn giữ bình tĩnh. Đôi tay hắn lạnh lẽo đặt lên cổ tay nàng, nhưng giọng nói lại vững vàng, như ngọn đèn duy nhất trong đêm tối:

“Nương nương, xin hãy cố gắng. Có thần ở đây, sẽ không để người xảy ra chuyện.”

Mắt nàng nhòe đi vì mồ hôi và nước mắt. Trong phút giây ấy, nàng chỉ ước được nhìn thấy bóng hình Hoàng thượng ở bên, lặng lẽ cầm tay nàng và gọi một tiếng “A Nguyệt”.

Thế nhưng, ngoài kia, gió đêm gào thét.

Trong cung điện hoang lạnh, lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ: trái tim người kia, đã không còn thuộc về mình nữa.

Nhưng vẫn còn có một bàn tay khác, lặng lẽ giữ lấy nàng, trong bóng tối này.

Sáng hôm sau.

Cửa điện mở ra, ánh sáng tràn vào, mang theo hương ngọc lan thoảng qua. Hoàng thượng vội vàng bước vào, trên người còn vương mùi rượu và son phấn từ đêm trước.

Trên giường, Hoàng hậu vẫn còn mệt mỏi sau cơn đau đêm qua. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, trái tim nàng khẽ run, nhưng rồi nhanh chóng siết chặt bàn tay, chậm rãi xoay mặt đi hướng khác, không nhìn hắn.

“Nguyệt Nhi…”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút áy náy, hắn ngồi xuống cạnh giường, khẽ chạm tay lên vai nàng.

“Tối qua… trẫm bận xử lý công vụ, mệt quá nên ngủ thiếp đi, chẳng hay nàng lại lâm bệnh thế này. Là trẫm sơ suất.”

Công vụ?

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo. Cả kinh thành đều biết đêm qua hắn ở điện Quý phi, “công vụ” là loại công vụ nào?

Nàng vẫn im lặng, chỉ hơi nghiêng người, khiến bàn tay hắn đặt trên vai rơi vào khoảng trống.

Hắn thoáng sững lại, rồi khẽ thở dài, cúi người thì thầm bên tai nàng:

“Nguyệt Nhi, đừng giận. Trẫm sẽ bù đắp cho nàng. Nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, mọi chuyện để ta lo.”

Nàng nhắm chặt mắt, để mặc hắn nói. Trong lòng, từng lời, từng chữ như lưỡi d.a.o xoáy sâu, khiến trái tim nàng nứt toác.

Hắn đi rồi, trong điện chỉ còn lại mùi thuốc đắng thoảng qua. Trình Dực đứng bên ngoài, nhìn bóng dáng cao ngạo khuất dần nơi hành lang, trong mắt thoáng hiện một tia phức tạp. Hắn siết chặt tay, rồi quay vào, cúi người kiểm tra mạch cho Hoàng hậu.

“Bệnh tình của nương nương đã tạm ổn. Nhưng cần tĩnh dưỡng thêm, tuyệt đối không được xúc động quá độ.”

Giọng hắn bình thản, ánh mắt lại khẽ dừng trên gương mặt nhợt nhạt kia, không kìm được mà khẽ siết chặt bàn tay giấu trong tay áo.

“Ngươi đừng nói cho Hoàng thượng biết về đứa trẻ trong bụng của ta, có được không?”

“Được, thưa nương nương.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, không nhìn hắn, chỉ khẽ nói một câu:

“Đa tạ.”

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng, nhưng khiến lòng Trình Dực dậy sóng.



Đêm ấy, Hoàng hậu ngồi một mình trước án thư, ánh nến chập chờn.

Nàng nghĩ đến lời hứa bên hồ, nghĩ đến mấy năm độc sủng, nghĩ đến ánh mắt dịu dàng đã từng thuộc về mình… rồi lại nghĩ đến đêm ấy, hỷ trướng rực đỏ nơi điện Quý phi.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy.

Lần đầu tiên, nàng nhận ra: tình yêu có thể phai nhạt, lời thề cũng có thể thành tro bụi.

Nhưng nỗi đau khi chính tay chứng kiến… vẫn nhói buốt đến tận xương tuỷ.