Đêm muộn, mưa bụi lất phất ngoài hiên.
Trình Dực vẫn ngồi canh chừng bên giường Hoàng hậu. Nàng ngủ say sau cơn bệnh mệt mỏi, hàng mi khẽ run theo từng nhịp thở yếu ớt.
Ánh nến vàng hắt xuống, in bóng dáng gầy guộc của nàng lên tấm màn lụa.
Trong khoảnh khắc, lòng hắn bỗng cuộn lên ký ức sâu tận đáy tim.
—
Đó là nhiều năm về trước.
Lúc ấy, một vùng biên châu bùng phát dịch bệnh. Phụ thân hắn, xuất thân y gia, liền đưa hắn đến tận nơi cứu chữa. Cảnh tượng trước mắt khi ấy — dân chúng áo quần rách rưới, gầy guộc xếp hàng, ánh mắt hoảng loạn như kẻ sắp c.h.ế.t chìm, khiến hắn không thể nào quên.
Ngày hôm đó, giữa đám đông hỗn loạn, có một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc áo vải thô, bịt khăn che mặt kín đáo, lặng lẽ bưng từng bát cháo nóng phân phát cho dân nghèo.
Nàng không nói nhiều, chỉ cúi người, đôi mắt trong veo ánh lên niềm cảm thông. Khi một đứa trẻ gầy gò run rẩy chìa tay nhận bát, nàng còn nhẹ nhàng vuốt mái tóc bết bẩn, khẽ nói:
“Ăn đi, no bụng rồi sẽ khỏe lại.”
Nụ cười ấy, dịu dàng như vầng dương xuyên qua lớp mây dày, sáng bừng trong mảnh đất đầy tang thương.
Trình Dực lúc đó, tay còn đang cầm kim châm, đã ngẩn người thật lâu.
Trong hỗn loạn bệnh dịch, chỉ có hình bóng ấy khắc sâu tận đáy mắt.
—
Sau khi dịch bệnh qua đi, hắn lặng lẽ cho người đi dò hỏi về nàng, mới biết nàng là thiên kim tiểu thư của Thừa tướng – Tạ Dư Nguyệt.
Nàng vốn là tiểu thư danh môn, vậy mà chẳng ngại hiểm nguy, lặng lẽ cùng đoàn thiện nguyện đi phát cháo cứu dân.
Trình Dực ngày ấy ôm lòng tương tư nàng, với hi vọng có duyên được gặp lại nàng lần nữa.
Nhưng rồi, càng tìm hiểu, càng biết rõ: nàng đã có hôn ước từ bé với Thái tử Lạc Thiên Duệ. Nàng chính là thanh mai trúc mã của hắn.
Mọi con đường đều đã định sẵn.
Trình Dực khi đó, chỉ biết siết chặt bàn tay, giấu nỗi lòng xuống tận đáy tim, thề sẽ lấy y thuật làm chí, không cầu danh lợi, chỉ mong một ngày nào đó… có thể đứng gần nàng, dù chỉ để bảo vệ, chăm sóc nàng.
—
Khi ký ức tan đi, Trình Dực khẽ thở dài.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay Hoàng hậu đang đặt hờ trên chăn. Trong giây phút ấy, hắn muốn đưa tay chạm khẽ, nhưng rồi lại kìm lại, nắm chặt vào lòng bàn tay mình.
“Nguyệt Nhi…” – hắn khẽ thì thầm, giọng lạc đi – “Nếu số phận buộc nàng chịu khổ đau như thế, ta nguyện dùng cả đời này, lặng lẽ làm chỗ dựa cho nàng.”
Ngoài hiên, mưa vẫn rơi lất phất, nhưng trong lòng hắn, hạt mưa ấy lại như lửa, thiêu cháy hết nỗi niềm đã giấu kín bao năm.
Trường Nhạc cung chiều nay hiếm hoi có nắng, những tia sáng yếu ớt len qua song cửa, chiếu lên nền đá lạnh lẽo. Hoàng hậu ngồi dựa trên ghế, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt sau cơn bệnh, đôi tay đặt hờ trên bàn gỗ lim, ngón tay vô thức khẽ xoay chiếc chén trà.
Một nha hoàn khẽ bước vào, cúi người:
“Bẩm nương nương, Quý phi nương nương… lại đến.”
Hoàng hậu im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
“Cho nàng ta vào.”
—
Diệp Tranh hôm nay mặc một thân váy lụa màu lam nhạt, thêu hoa sen giản dị. Không còn xa hoa, không còn ngọc sức nặng nề. Nàng chậm rãi tiến vào, hành lễ thật thấp:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn nàng, khẽ đáp:
“Miễn lễ. Ngồi đi.”
Không khí tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng ve ngoài hiên kêu rả rích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, chính Diệp Tranh phá vỡ sự im lặng:
“Nương nương hẳn là hận ta.”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt:
“Ngươi nghĩ thế nào, liền là thế ấy.”
Diệp Tranh cười khẽ, nhưng nụ cười kia chua chát vô cùng. Nàng ngẩng lên, đôi mắt đen lay động:
“Thực ra, nếu có thể chọn lại… ta thà làm một nữ tử bình thường ở quê nhà. Thà cưỡi ngựa rong ruổi ngoài đồng cỏ, thà đàn ca múa hát trước lửa trại, còn hơn làm chim hoàng yến trong lồng son này.”
Hoàng hậu hơi sững người.
Diệp Tranh tiếp lời, giọng nhỏ dần, nhưng đầy quyết tuyệt:
“Ta chưa từng yêu Hoàng thượng. Người ta yêu… vốn dĩ chẳng thể nào cưới được. Hòa thân vào đây, chẳng qua chỉ là quân cờ để giữ lấy hòa bình hai nước.”
Nói đến đây, nàng dừng lại, mỉm cười buồn bã:
“Có lẽ nương nương sẽ chê cười ta yếu đuối. Nhưng mỗi đêm, ta vẫn mơ thấy mình chạy trên thảo nguyên, gió thổi qua tóc, tự do như chim trời. Tỉnh lại… chỉ thấy tường cung cao vời vợi, đẹp đẽ mà lạnh lẽo.”
—
Hoàng hậu nhìn nàng hồi lâu, nơi đáy mắt hiện lên muôn vàn phức tạp.
Nàng chậm rãi buông một tiếng thở dài:
“Hóa ra… trong cung này, không chỉ có ta bị giam cầm.”
Diệp Tranh chớp mắt, nơi khóe môi dần nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng thấm đẫm bi thương.
Trong khoảnh khắc ấy, hai nữ nhân vốn được người đời cho là kình địch lại cùng nhau nhận ra: họ đều chỉ là những con chim trong lồng, bị giam cầm dưới danh nghĩa “đại cục thiên hạ”.
Ánh nắng chiều đổ xuống, in bóng hai người trên nền đá. Hai bóng dáng ấy, tưởng chừng xa cách, nhưng lại từ từ xích gần nhau hơn.
Thu sang, gió lạnh tràn về.
Ngoài kinh thành, nạn đói hoành hành. Dân chạy loạn ùn ùn kéo về cổng cung, áo quần rách nát, thân thể gầy guộc. Tiếng khóc xin ăn, tiếng rên rỉ cầu cứu, vang vọng suốt nhiều ngày.
Thế nhưng trong triều, Hoàng thượng lại chỉ lo bàn việc nạp thêm phi tần từ các thế gia lớn. “Lôi kéo thế lực, giữ vững ngai vàng” — đó là lý do hắn liên tục nhắc đi nhắc lại.
Còn những tấu chương về việc cứu tế, về lương thảo, chỉ bị chất đống ở ngự án, rồi rơi vào quên lãng.
Tin ấy truyền vào hậu cung.
Tạ Dư Nguyệt ngồi bên án thư, ánh nến hắt lên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt dõi vào tờ tấu chương đã bị phủ bụi. Trong lòng dấy lên một nỗi chua xót khôn cùng.
Người nàng từng hết lòng tin tưởng, từng nghĩ rằng sẽ cùng nhau gánh vác giang sơn, nay lại chỉ biết che giấu sự bất lực bằng tửu sắc và quyền thế hão huyền.
Nàng khẽ cười nhạt, nụ cười như d.a.o cứa vào lòng mình:
“Ngài nói vì thiên hạ, vì đại cục… nhưng thiên hạ trong mắt ngài, chẳng qua chỉ là vài chiếc ghế quyền lực, mấy bóng hồng trong hậu cung mà thôi.”
Đêm ấy, nàng mơ.
Trong mơ, nàng lại trở về buổi phát cháo năm xưa, khi dịch bệnh hoành hành. Thiếu nữ năm ấy, mặc y phục vải thô, bịt khăn kín mặt, chẳng sợ ôn dịch, chỉ kiên nhẫn trao từng bát cháo cho dân đói. Ánh mắt những đứa trẻ gầy còm khi nhận được thức ăn—ánh mắt rực sáng như sao, vẫn hằn sâu trong ký ức.
Khi tỉnh dậy, lòng nàng run rẩy.
Nếu một thiếu nữ yếu đuối như nàng năm xưa còn có thể làm được một chút gì đó cho dân, thì nay đường đường là Hoàng hậu, cớ sao lại chỉ ngồi đây, cam chịu nhìn thiên hạ lầm than?
Một ý niệm mơ hồ trỗi dậy—mong manh nhưng kiên định—như hạt mầm vừa bén rễ trong lòng đất.
Nếu đế vương đã phế bạc, bất tài, thì vì sao nàng không thể làm tốt hơn?
Nàng không nói ra với bất kỳ ai.
Thế nhưng từ khoảnh khắc đó, đôi mắt Dư Nguyệt đã khác.
Không còn chỉ là nỗi đau của một nữ nhân thất sủng, mà trong sâu thẳm, đã có một ngọn lửa khác—ngọn lửa của tham vọng và lý tưởng.