Y Hương Vấn Đế Tâm

Chương 6: Lưỡi kiếm trong tay Hoàng hậu



Trường Nhạc cung, sương sớm còn chưa tan.

Trong sân, bóng dáng Hoàng hậu áo lụa mỏng đang chầm chậm vung kiếm. Đường kiếm ban đầu lảo đảo, thiếu lực, nhưng từng ngày qua lại thêm vững vàng.

Mồ hôi chảy dọc gương mặt, rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Bàn tay vốn quen cầm bút nay đã rớm m.á.u vì siết chặt chuôi kiếm.

“Thần đã khuyên nương nương nên nghỉ ngơi nhiều hơn…” – một giọng trầm thấp vang lên sau lưng.

Trình Dực bước vào, tay cầm hộp gỗ nhỏ. Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, không chờ nàng đồng ý đã nắm lấy bàn tay đang run rẩy. Những vết xước đỏ rớm m.á.u trên da thịt nõn nà khiến đôi mắt hắn thoáng tối lại.

“Đưa tay cho thần. Đây là thuốc trị thương, thần điều chế riêng.”

Ánh mắt nàng thoáng d.a.o động, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay. Khi những ngón tay lạnh của hắn chạm vào da, lòng nàng bỗng khẽ run. Trình Dực cẩn thận thoa thuốc, từng động tác đều nhẹ nhàng như sợ làm nàng đau thêm.

Nàng cười nhạt:

“Thái y trong cung, há chẳng phải chỉ chuyên chữa bệnh cho phi tần? Vì sao lại hao tâm tổn sức vì bản cung?”

Hắn dừng lại một thoáng, rồi cúi đầu thấp hơn:

“Thần chỉ làm tròn bổn phận. Hoàng hậu nương nương khỏe mạnh… mới là điều quan trọng nhất.”

Một lời, nhưng rơi vào tai nàng lại nặng tựa vạn thạch.



Buổi trưa hôm ấy, nàng được Diệp Tranh mời ra vườn cưỡi ngựa.

“Hoàng hậu nương nương, người từng tự do phóng khoáng, sao nay lại quên cả cách cầm cung?” – Quý phi cưỡi ngựa, dáng vẻ phóng khoáng như gió.

Tạ Dư Nguyệt khẽ mím môi, nhận lấy cung tiễn. Đầu mũi tên run rẩy, nhưng khi Diệp Tranh bật cười lớn, giọng trong trẻo:

“Không sao! Bắn trượt thì làm lại! Người đâu phải nữ nhân chỉ biết ngồi chờ thương hại.”

Một mũi tên rời dây, cắm vào bia gỗ. Không trúng tâm, nhưng ít ra đã vững vàng. Trái tim nàng bỗng rung động dữ dội, nhớ lại thiếu nữ năm nào từng tung hoành trên lưng ngựa, chẳng ngại gió bụi.

Nàng siết chặt cung, ánh mắt dần sáng rực trở lại.



Đêm xuống.

Trong tẩm điện, ánh đèn dầu vẫn sáng. Hoàng hậu trải sách cổ, đọc từng dòng về pháp trị, binh pháp, quốc sử. Đôi mắt chăm chú, môi mím chặt, như muốn khắc từng chữ vào tim.

Trình Dực mang thuốc đến, thấy nàng gục đầu trên án thư, bàn tay chai sạn vì luyện tập, lại nứt rách vì cầm bút quá lâu.

Hắn không đánh thức, chỉ lặng lẽ đặt lọ thuốc bên cạnh, rồi phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng mỏng.

Ánh nến hắt bóng hắn dài trên nền đất, tĩnh lặng như một lời thề không cần nói ra.

Đêm trong cung luôn dài hơn so với bên ngoài.

Trường Nhạc cung sáng đèn gần như suốt cả tháng nay. Hoàng hậu, sau những buổi luyện cung kiếm cùng Diệp Tranh, lại chìm mình trong sách thuốc. Bên cạnh nàng, Trình Dực lúc nào cũng có mặt.

“Đây là rễ hoàng kỳ, có thể bổ khí, tăng sức bền. Nhưng dùng quá nhiều sẽ tổn thương tỳ vị.”

“Còn đây là vị thuốc an thần, nếu người định cho vào đơn phương… cần thêm cỏ mộc lan để điều hòa.”

Giọng hắn trầm, đều đặn. Nàng lắng nghe, vừa ghi chép vừa hỏi, ánh mắt ngày càng sáng.

“Người bảo thần dạy những điều này… để người dùng làm gì?” – có lần hắn bất chợt hỏi.

Nàng thoáng khựng lại, đôi mắt thoáng lóe lên tia sắc bén, rồi khẽ mỉm cười:

“Để trị bệnh cho dân. Để có ngày… không ai còn phải c.h.ế.t vì ôn dịch, như thuở trước nữa.”

Trình Dực nhìn nàng thật lâu, sau đó chỉ cúi đầu, không hỏi thêm gì. Nhưng trong lòng, một ngọn lửa lặng lẽ bùng lên.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một đêm, sau khi tập kiếm xong, nàng trở về điện. Bước chân vừa qua ngưỡng cửa thì toàn thân bỗng chao đảo, mắt tối sầm.

“Nương nương!”

Trình Dực lao tới, kịp đỡ nàng trước khi thân thể mềm mại ngã xuống nền đất lạnh.

Hắn đặt nàng lên giường, nhanh chóng bắt mạch. Nhịp đập yếu ớt, khí huyết rối loạn, hẳn vì nhiều ngày liền lao lực quá độ.

Hắn cau mày, tay run run châm cứu, từng kim bạc ghim vào huyệt đạo. Giữa trán lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, cho tới khi hơi thở nàng dần ổn định.

Hoàng hậu tỉnh lại giữa ánh nến chập chờn, thấy hắn ngồi ngay bên giường, áo choàng còn chưa kịp chỉnh, ánh mắt đỏ ngầu vì lo lắng.

“Thần… thất lễ.” – hắn vội cúi đầu, giọng khàn hẳn.

Nàng nhìn thật lâu, rồi khẽ bật cười:

“Ngươi quan tâm bản cung… hơn bất cứ ai khác trong cung này.”

Trình Dực sững người, im lặng. Lời muốn thốt ra đều nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, hắn chỉ nắm chặt lọ thuốc trong tay, thì thầm:

“Thần chỉ là… làm bổn phận của một thái y mà thôi.”

Nàng mỉm cười, không vạch trần. Nhưng trong tim, lần đầu tiên từ sau những năm tháng tan vỡ, nàng thấy mình có thể… dựa vào một người.

Một sợi dây mong manh của niềm tin, cuối cùng đã được buộc lại.

Đêm ấy, gió thu thổi qua hành lang, thắp ngọn đèn cung đình lay lắt.

Hoàng hậu đang đọc sách, vài cuốn binh pháp mở rộng trước mặt. Bên ngoài, Trình Dực vừa lui xuống sau khi dâng thuốc. Chẳng bao lâu sau, một giọng thái giám vang lớn:

“Hoàng thượng giá đáo—!”

Nàng khẽ ngẩng đầu, tay bất giác siết chặt quyển sách. Đã bao lâu rồi hắn không đặt chân tới nơi này?

Cửa điện mở ra. Hoàng thượng bước vào, vẫn dáng vẻ đường hoàng, nhưng khóe mắt vương chút mệt mỏi. Hắn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh áo gấm đang bình thản ngồi đọc sách.

“A Nguyệt,” – hắn gọi, giọng trầm ấm như năm nào, nhưng lòng nàng lại khẽ nhói.

Nàng chậm rãi đứng dậy, khom mình hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Khoảnh khắc ấy, hắn thoáng sững người. Nàng xưa nay chưa từng khách khí đến vậy.

“Hoàng hậu, cần gì xa cách như thế?” – hắn tiến lại gần, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng bàn tay kia nhanh chóng rụt về, giấu trong tay áo rộng.

“Bệ hạ… đêm đã khuya. Người không ở cùng Quý phi nương nương, lại đến Trường Nhạc cung… có việc gì chỉ dụ?” – giọng nàng bình thản, không chút gợn sóng.

Thiên Duệ cau mày:

“Nàng vẫn còn giận trẫm?”

Nàng khẽ cười, ánh mắt dịu mà lạnh:

“Bệ hạ là thiên tử, việc chăn gối vốn không thuộc về riêng ai. Thần thiếp sao dám oán?”

Hắn nghẹn lời.

Trong khoảnh khắc, hắn chợt nhớ lại thiếu nữ năm nào từng cười rạng rỡ bên hồ, gọi hắn hai tiếng “Thiên Duệ ca ca”. Người trước mắt vẫn mang dung nhan ấy, nhưng khí chất đã đổi khác: trầm tĩnh, xa cách, như có một bức tường vô hình chắn ngang.

“Nguyệt Nhi…” – hắn muốn giải thích, muốn níu kéo, nhưng lời ra đến môi lại nghẹn lại.

Cuối cùng, chỉ có một câu vụng về:

“Nàng đừng quá lao tâm. Trẫm… vẫn quan tâm đến nàng.”

Nàng cúi đầu, giọng bình thản:

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Cánh cửa Trường Nhạc cung khép lại sau lưng hắn. Nàng ngồi xuống, tay đặt lên trang sách nhưng mắt nhìn xa xăm. Đêm ấy, ánh nến trong cung cháy sáng đến tận canh ba, nhưng chẳng ai biết trong lòng Hoàng hậu đã thực sự nguội lạnh từ khi nào.