Hoàng thượng rời đi, bóng lưng dần khuất sau cửa lớn. Tiếng bước chân thái giám xa dần, để lại khoảng trống tĩnh lặng nặng nề.
Tạ Dư Nguyệt ngồi yên một thoáng, rồi khẽ thở dài.
Ngay khi nàng ngẩng đầu, đã thấy Trình Dực đứng bên ngoài hành lang, tay siết chặt hộp thuốc. Ánh đèn hắt lên gương mặt hắn, làm hiện rõ tia phức tạp nơi đáy mắt: nhẫn nhịn, khổ sở, xen lẫn chút đau lòng khó che giấu.
“Ngươi ở đó bao lâu rồi?” – nàng hỏi, giọng nhẹ mà thẳng thắn.
Trình Dực cúi đầu, đáp nhỏ:
“Từ lúc bệ hạ còn trong điện.”
Một thoáng im lặng. Gió đêm lùa vào, thổi bấc đèn run rẩy.
Nàng cất giọng, bình thản nhưng sâu kín:
“Ngươi thấy… bản cung đáng thương sao?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực:
“Thần… không dám.”
Nàng bật cười, nụ cười đầy chua xót:
“Ngươi thành thật đi. Thấy bản cung bị lạnh nhạt, lại phải gượng cười đối diện với bệ hạ… trong lòng ngươi hẳn là không dễ chịu.”
Trình Dực khựng lại. Lời ấy chạm trúng điều hắn giấu sâu trong tim. Hắn mím chặt môi, cuối cùng không thể che giấu, khàn giọng thốt:
“Phải. Thần không chịu nổi. Thấy nương nương chịu ủy khuất như vậy, thần hận bản thân… hận vì chẳng thể thay đổi điều gì.”
Không gian im phăng phắc.
Dư Nguyệt lặng người, ánh mắt dần dịu lại. Trong cơn gió lạnh, nàng khẽ nói:
“Trình Dực… bản cung cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Giọng run rẩy, khác hẳn sự điềm tĩnh thường ngày.
Khoảnh khắc ấy, Trình Dực không còn kiềm chế nữa. Hắn tiến lên, quỳ một gối, đưa tay ôm lấy đôi vai mảnh mai kia, giọng nghẹn ngào:
“Nương nương… thần ở đây. Dù người mệt mỏi đến đâu, xin hãy dựa vào thần một lần.”
Nàng khẽ run, cuối cùng buông xuôi, để mặc mình ngã vào vòng tay hắn. Nước mắt nóng hổi rơi trên vai áo lạnh lẽo.
Đêm thu gió lạnh, nhưng trong tĩnh lặng ấy, hai trái tim vốn đã chịu nhiều thương tổn… lần đầu tiên tìm thấy chút hơi ấm cho riêng mình.
Sau đêm ấy, giữa nàng và Trình Dực dường như không có gì thay đổi — hắn vẫn gọi “nương nương”, vẫn giữ lễ nghi từng chút. Nhưng trong đôi mắt cả hai, đã có một tầng cảm xúc không thể giấu.
Còn Hoàng thượng, từ sau vài lần ghé thăm vô ích, bắt đầu dần xa cách hẳn. Đêm đêm hắn chìm trong tửu sắc, cung điện của Quý phi luôn sáng đèn đến tận canh ba.
Một hôm, Diệp Tranh ghé Trường Nhạc cung. Nàng khoác bộ y phục đơn giản, tay cầm cung tên, nụ cười phóng khoáng.
“Người muốn lật đổ hắn, thần thiếp nguyện lòng giúp đỡ.”
Tạ Dư Nguyệt ngẩng lên, không quá ngạc nhiên.
“Ngươi không hận ta sao? Vì ta là Hoàng hậu, còn ngươi chỉ phải làm thiếp?”
Diệp Tranh bật cười:
“Hận ư? Thần thiếp chưa từng yêu hắn, thì có gì để hận? Thứ thiếp muốn, là tự do. Muốn trở lại thảo nguyên, chứ không phải chốn giam cầm này.”
Ánh mắt nàng rực lửa, khiến Tạ Dư Nguyệt lặng đi.
—
Từ hôm đó, một mưu kế bắt đầu được khởi động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong chén rượu Hoàng thượng thường dùng, Diệp Tranh lặng lẽ cho thêm vài giọt thuốc do Trình Dực phối chế. Không phải độc c.h.ế.t người, mà là độc dược bào mòn, khiến cơ thể ngày càng suy kiệt.
“Độc này ngấm lâu, không dễ bị phát giác. Người sẽ dần mệt mỏi, đầu óc mơ hồ… không còn đủ tỉnh táo để nắm triều cục.” – Trình Dực giải thích, giọng trầm thấp.
Tạ Dư Nguyệt ngồi lặng, đôi mắt sáng ngời, nhưng môi mím chặt. Nàng biết, đi đến bước này rồi sẽ không thể quay đầu.
—
Trong triều, thừa tướng Tạ Lương – phụ thân nàng – đã bắt đầu nắm trong tay gần nửa số đại thần. Lần đầu tiên, Hoàng hậu không chỉ xuất hiện như một bóng dáng sau rèm, mà thật sự bước chân vào ván cờ quyền lực.
Trong những buổi đêm kín đáo, nàng lén xuất cung về phủ, bàn bạc cùng phụ thân, nghe những lời chỉ dạy về mưu lược, rồi đem đối chiếu với sách lược cổ.
Ánh mắt nàng càng ngày càng sắc, khí chất lại thêm phần uy nghiêm.
Đêm xuống, khi trở về cung, Trình Dực thấy nàng ngồi bên án thư, áo gấm phủ ánh nến, dung nhan tĩnh lặng như khắc vào bóng tối.
Hắn đứng yên nhìn, trong lòng bỗng dâng lên một niềm tin kỳ lạ: nữ nhân ấy… thật sự sinh ra để nắm thiên hạ.
Mùa hạ năm ấy, trời đổ hạn. Nắng gắt suốt ba tháng, đồng ruộng nứt nẻ, dân tình đói khổ, lưu dân lũ lượt kéo về kinh thành. Trước cửa hoàng cung, tiếng kêu khóc vang động đến tận trời.
Trong triều, không khí căng như dây đàn.
“Bệ hạ, kho lương đã trống, chỉ có thể tăng thuế vùng phì nhiêu để bù vào!” – một đại thần phe sủng tín tâu.
Lạc Thiên Duệ ngồi trên ngai vàng, mặt mày nhợt nhạt, khóe môi nở một nụ cười gượng. Hắn nhìn quanh, ánh mắt lạc lõng:
“Cứ làm vậy đi…”
Ngay lập tức, Tạ Lương bước ra khỏi hàng, quỳ tâu:
“Bệ hạ, bách tính đã đói đến mức bán con cầm vợ. Nếu còn tăng thuế, e rằng lòng người oán hận, sẽ sinh loạn.”
Hai phe cãi vã kịch liệt, triều đình loạn thành một mớ bòng bong. Hoàng thượng mệt mỏi đưa tay day trán, chẳng có nổi một chủ ý dứt khoát.
Giữa lúc ấy, một giọng nữ thanh nhã vang lên:
“Bệ hạ, thần thiếp xin được góp lời.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng hậu.
Nàng bước ra, cúi người:
“Bệ hạ long thể bất an, triều cục phân tranh. Thần thiếp nguyện lấy phần tư trang tích góp trong hậu cung, mở kho riêng cứu tế, mong giảm bớt khổ nạn.”
Câu nói ấy như một gợn sóng rơi xuống hồ lặng.
Các quan trung lương nhất tề phụ họa:
“Hoàng hậu nhân từ, quả đúng là mẫu nghi thiên hạ!”
Hoàng thượng thoáng sa sầm mặt. Nhưng nhìn thấy trăm quan đều thuận theo, lại nhớ trước cửa cung dân chúng đang náo loạn, hắn không thể chỉ trích. Đành miễn cưỡng gật đầu:
“Ái phi có lòng, trẫm vô cùng cảm kích.”
—
Ngày hôm sau, cửa cung mở rộng. Tạ Dư Nguyệt đích thân khoác thường phục, cùng thị nữ phát cháo cho dân đói. Mỗi bát cháo đưa ra, nàng đều dặn dò từng người phải giữ sức, phải chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có lương thảo tiếp tế.
Dân chúng òa khóc, nhất tề quỳ lạy:
“Hoàng hậu nương nương nhân từ! Trời xanh có mắt, ban cho dân gian một mẫu nghi như vậy!”
Tin tức truyền khắp kinh thành, uy tín của nàng như mặt trời đang lên.
—
Trong cung điện, Lạc Thiên Duệ nghe thái giám tâu lại, ngồi c.h.ế.t lặng rất lâu. Chén rượu trong tay run rẩy, một nửa sóng sánh tràn ra đất.
Trong lòng hắn, không rõ là chua xót hay ghen tị. Ngày trước, dân chúng tung hô hắn là Thái tử nhân từ, Hoàng đế sáng suốt. Giờ đây, tất cả lời ca tụng ấy… lại rơi xuống đầu một nữ nhân.