Đêm đó, gió hun hút thổi qua hành lang cung điện.
Trong Trường Nhạc cung, Tạ Dư Nguyệt vừa thay y phục xong thì thái giám truyền chỉ:
“Hoàng hậu nương nương, bệ hạ cho triệu kiến.”
Nàng khẽ chau mày, bước sang Ngự thư phòng.
—
Lạc Thiên Duệ ngồi đó, mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, như vừa trải qua một cơn men say. Trên bàn, chén rượu vỡ nát, rượu loang ra thành từng vệt đen.
“Hoàng hậu!” – hắn gằn giọng, ánh mắt u ám – “Ai cho nàng tự ý làm chủ việc cứu tế?”
Dư Nguyệt bước vào, cúi người:
“Thần thiếp chỉ lấy phần tư trang của mình, mong giảm bớt cảnh lầm than. Không hề động đến quốc khố, lại chẳng qua mặt bệ hạ. Việc này, có gì sai?”
“Có gì sai?” – hắn bật cười, nụ cười đầy chua chát – “Có gì sai ư? Ngoài kia dân chúng tung hô nàng là mẫu nghi nhân từ, còn ai nhớ đến trẫm là vua một nước? Người người đều nhắc tới nàng, có kẻ nào còn kính sợ trẫm không?”
Tạ Dư Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn:
“Thần thiếp chưa từng có ý vượt mặt bệ hạ. Nhưng… bệ hạ thử nhìn xem, khi bách tính đói khổ, người đã làm gì cho họ?”
Lời nói ấy như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn. Lạc Thiên Duệ đập mạnh tay xuống bàn, gầm lên:
“Câm miệng! Nàng quên thân phận mình là ai rồi sao?”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng ngột ngạt.
Tạ Dư Nguyệt bình thản, giọng không còn run rẩy:
“Thần thiếp không quên. Chỉ là… nếu đã khoác lên thân phận mẫu nghi thiên hạ, thì chẳng thể làm ngơ trước sinh mạng lê dân.”
Ánh mắt nàng kiên định, không lùi một bước.
Lạc Thiên Duệ trừng mắt nhìn nàng, nhưng không tìm được lời phản bác. Thân hình hắn run lên vì giận, sau cùng chỉ phất tay, giọng khàn khàn:
“Cút về Trường Nhạc cung. Từ nay không được tự tiện làm chủ nữa, nếu còn tái phạm… đừng trách trẫm vô tình.”
Nàng rời khỏi Ngự thư phòng, sắc mặt vẫn bình thản như nước, nhưng trong lòng sôi trào. Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng càng khắc sâu một điều: Hoàng đế này, đã không còn xứng đáng để nàng phó thác cả đời.
Đêm hôm ấy, gió mưa xối xả.
Tạ Dư Nguyệt trở về Trường Nhạc cung, áo gấm đã ướt sũng vì hơi nước lạnh. Nàng ngồi yên trước án thư, thắp một ngọn nến, nhưng tay run đến mức không viết nổi chữ nào.
Trong đầu nàng vẫn vang lên tiếng quát của Lạc Thiên Duệ: “Cút về Trường Nhạc cung! Đừng trách trẫm vô tình.”
Tim như bị ai xé toạc. Bao nhiêu năm thanh mai trúc mã, bao lời hứa hẹn ngày xưa… cuối cùng chỉ đổi lại được một câu “vô tình”.
Nến cháy chập chờn, lệ nàng rơi xuống, rơi mãi không ngừng.
—
Ngoài điện, bước chân khẽ vang.
Trình Dực đến, tay cầm lọ thuốc, khom người hành lễ:
“Thần nghe nói nương nương vừa trải qua phong ba, e trong lòng khó yên, nên mạo muội mang thuốc an thần đến.”
Nàng vội đưa tay lau lệ, giọng khàn khàn:
“Không cần đâu, ngươi lui xuống đi.”
Nhưng Trình Dực vẫn đứng đó, ánh mắt bình lặng như nước, chỉ nói một câu:
“Thần không dám trái lệnh, nhưng… nương nương đừng gồng gánh tất cả một mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cứng người. Câu nói ấy như chạm vào nơi sâu nhất trong lòng, nơi đã khô cạn bao lâu nay.
Lặng im hồi lâu, nàng mới khẽ hỏi, giọng run run:
“Trình Dực, ngươi… có bao giờ thấy khó chịu không? Khi phải ở cạnh một nữ nhân bị phu quân lạnh nhạt, bị cả thiên hạ dò xét như ta?”
Hắn ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm:
“Thần chỉ biết… bất kể người ở cảnh ngộ nào, thần vẫn nguyện ở cạnh, không rời nửa bước.”
Tim nàng run lên, môi hé mở như muốn nói điều gì, nhưng lại nghẹn lại.
Trong phút chốc, nàng đứng dậy, bước đến gần. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa gang tay. Gió thổi tắt nến, căn phòng chìm vào bóng tối.
Không kìm được nữa, Dư Nguyệt khẽ nghiêng người, tựa vai vào hắn.
Trình Dực toàn thân cứng lại, bàn tay siết chặt thành quyền, nhưng rốt cuộc vẫn nâng tay lên, run rẩy đặt sau lưng nàng, như sợ một cái chạm mạnh sẽ làm nàng vỡ tan.
Trong tiếng mưa rơi, chỉ có tiếng tim đập hòa lẫn, dồn dập như trống trận.
—
Đêm đó, nàng đã khóc trên vai hắn. Không một lời tình tự, nhưng lại khắc cốt ghi tâm hơn bất kỳ lời thề ước nào.
Từ sau đêm mưa ấy, Tạ Dư Nguyệt dường như đã tìm lại được sự tỉnh táo. Lệ đã rơi đủ, đau thương cũng quá nhiều, nàng chỉ còn lại một con tim lạnh giá và khối óc tỉnh táo.
Trong tẩm điện tĩnh lặng, Diệp Tranh – Quý phi – ngồi đối diện nàng, đôi mắt sáng như hồ thu. Trên bàn bày một bát canh dược, hơi khói mờ nhạt bốc lên.
“Chỉ cần đều đặn, thân thể hắn sẽ suy nhược dần. Không ai nghi ngờ, vì thuốc này là từ tay Trình thái y kê. Còn liều lượng, đã do chúng ta thay đổi.”
Tạ Dư Nguyệt khẽ gật đầu. Đôi bàn tay nàng vốn mềm mại giờ đã hằn vết chai sạn, nhưng lại vô cùng vững vàng.
“Không cần khiến hắn c.h.ế.t sớm,” nàng trầm giọng, “chỉ cần từng ngày một suy kiệt, để không còn đủ sức nắm giữ giang sơn này.”
Diệp Tranh cười nhạt, ánh mắt xa xăm:
“Thật mỉa mai. Thiếp và người vốn là người đứng sau bức màn, nay lại phải đích thân dàn cục thế cờ. Nếu có một ngày chúng ta thành công… ta chỉ cầu một điều, là được trở về quê hương của mình.”
Tạ Dư Nguyệt nhìn nàng rất lâu, cuối cùng đáp khẽ:
“Ta hứa.”
—
Trong triều, bệnh trạng của Lạc Thiên Duệ ngày càng rõ. Hắn hay thở dốc, mất ngủ, thần trí rối loạn. Các đại thần bàn tán, lo sợ long thể bất an sẽ ảnh hưởng quốc vận.
Chỉ có Tạ Dư Nguyệt là vẫn xuất hiện đều đặn: khi thì xin lệnh thay mặt Hoàng thượng an ủi sứ thần, khi thì đứng sau phụ thân bàn luận chính sự.
Mỗi lần như vậy, quần thần đều len lén nhìn nhau: Hoàng hậu… dường như đã thay Hoàng thượng gánh vác mọi việc.
—
Một buổi chầu, khi Thừa tướng Tạ Lương dâng sớ xin giảm thuế để cứu đói, quần thần chia phe tranh cãi. Lạc Thiên Duệ ngồi trên ngai vàng, sắc mặt nhợt nhạt, chỉ còn hơi thở hổn hển.
Đúng lúc ấy, Dư Nguyệt tiến lên một bước, giọng vang dội trong điện:
“Bệ hạ long thể bất an. Xin người cho thần thiếp tạm thay mặt xử lý việc cứu tế, dâng bản tấu này để định đoạt.”
Nàng nâng bản tấu viết sẵn, ánh mắt kiên định.
Trong giây lát, triều đình lặng đi. Các đại thần quỳ xuống, đồng thanh:
“Hoàng hậu nhân từ! Thần đẳng nguyện tuân theo!”
Lạc Thiên Duệ mím môi, tay run rẩy, nhưng trước áp lực quần thần, chỉ có thể gật đầu.
Tạ Dư Nguyệt nhận lấy cái gật ấy, cúi người hành lễ, khóe môi nhếch lên một nụ cười không ai nhìn thấy.
Trong lòng nàng biết: cục cờ này, nàng đã bước thêm một ô.