Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 250: Vương gia, ngài đúng là ngạo kiều



Lâm Sơ Cửu đến tìm Tiêu Thiên Diệu để nói lời cảm tạ.

Dù sao đi nữa, Tiêu Thiên Diệu đã vì nàng mà tìm được hàn quả, điều này quả thật có ích cho thân thể nàng. Về tình về lý, nàng đều nên đến cảm ơn.

Lúc nàng bước vào, còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào để không quá gượng gạo khách sáo, thì Tiêu Thiên Diệu đã khẽ nâng cằm, cao ngạo nói: "Nếu là tới cảm ơn, vậy miễn đi. Bổn vương không tiếp nhận loại cảm tạ không có thành ý."

Ta còn chưa nói là đến để cảm ơn mà?

Lâm Sơ Cửu nhìn hắn, im lặng không nói gì.

"Sao vậy? Thật sự đến cảm ơn à? Nàng tưởng bổn vương sẽ coi trọng một câu cảm ơn của nàng sao?" Tiêu Thiên Diệu lại lên tiếng, vẫn kiểu giọng sắc bén khiến người ta chán ghét. Trong lòng Lâm Sơ Cửu, chút cảm kích vừa nhen nhóm lập tức tan biến.

"Vậy ngài muốn ta làm gì?" Hắn trực tiếp, nàng cũng chỉ có thể đáp lại một cách thẳng thắn.

"Không sợ bổn vương đem bán nàng đi à?" Tiêu Thiên Diệu hơi ngả người ra sau, ánh mắt trào phúng nhìn nàng.

"Ngài có bán ta đi thì cũng chẳng được bao nhiêu tiền." Lâm Sơ Cửu bình tĩnh đứng đó, hoàn toàn không bị lời nói của hắn ảnh hưởng.

"Biết mình như vậy là tốt. Bổn vương không có thời gian lãng phí với nàng. Không có chuyện gì thì đi ra ngoài, bổn vương rất bận." Tiêu Thiên Diệu tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Rốt cuộc là ai đang phí lời với ai?

Lâm Sơ Cửu cũng muốn quay người bỏ đi ngay, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Thiên Diệu chưa nói điều kiện, nàng đành hỏi lại: "Ngài rốt cuộc muốn ta làm gì?"

"Nàng giúp được gì cho bổn vương? Lâm Sơ Cửu, đừng tự đánh giá mình cao quá. Chỉ là một quả hàn quả thôi, bổn vương thưởng cho nàng."

Khẩu khí này... thật sự khiến người ta muốn đánh một trận.

Lâm Sơ Cửu hít sâu một hơi, cảm thấy mình hôm nay thật sự nhẫn nhịn rất giỏi, đến cả một câu cảm ơn cũng không thèm nói nữa, giận dỗi bỏ đi. Tiêu Thiên Diệu chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Tối đến, giống như mọi khi, Tiêu Thiên Diệu ôm nàng vào giấc ngủ. Chỉ là so với trước kia, hai người dường như đã gần gũi hơn một chút...

Sau khi vết thương của Tiêu Thiên Diệu lành hẳn, bất kể là Đông Văn, Nam Man, Tây Võ hay Bắc Lịch, tất cả đều dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Khi hắn tiêu hủy Thiên Tàng Các, thiên hạ đều chờ xem Tiêu Thiên Diệu sẽ xử lý thế nào với những môn phái từng cướp đoạt đồ của hắn.

Đến khi tin tức các môn phái từng chiếm lương thảo của hắn bị diệt môn truyền ra, thiên hạ chấn động. Nhưng nghĩ kỹ lại, mọi người đều cảm thấy... chuyện này vốn nên là như thế.

"Đây mới là khí thế của Chiến thần Đông Văn."

"Người phạm ta, tất chết! Lời của Tiêu Vương không phải chỉ nói cho có."

"Bắc Lịch phen này nguy rồi."

.....Edit: Emily Ton......

Tin tức lan truyền sau đó khiến nhiều người may mắn thoát nạn không khỏi thở dài cảm thán: "May mà lúc ấy không tin lời Mặc thần y."

"Chỉ vì một ân tình mà đặt cược mạng sống của toàn môn phái, thật sự không đáng."

"Mặc thần y, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ngươi làm quá mức rồi."

Khi án tử của Mặc thần y bị công bố, có vài người từng nhận ân huệ muốn mở miệng biện hộ. Nhưng nhìn thấy thủ đoạn sắc bén của Tiêu Thiên Diệu, hơn chín phần người đều lập tức dập tắt ý định.

Không phải bọn họ không muốn giúp, mà là hoàn toàn bất lực, cũng không dám giúp.

Đệ tử của Mặc thần y chạy khắp nơi cầu xin, lúc đầu còn có vài nhà tỏ vẻ sẽ cân nhắc. Nhưng giờ đây, hễ nghe đối phương có quan hệ với Mặc thần y, liền lập tức đóng cửa từ chối tiếp kiến.

"Không phải bọn ta không giúp, mà thật sự không ngờ Mặc thần y lại là người như vậy."

Những người từng nợ ân tình, từng cam đoan sẽ giúp đỡ trong khả năng, giờ phút này đều quay lưng, thậm chí lên tiếng chỉ trích.

Dù quan phủ vẫn chưa chính thức kết án, nhưng đám đệ tử tâm phúc của Mặc thần y sau nhiều ngày chạy vạy không thu hoạch được gì, lòng càng thêm nản chí. Nhất là khi nghĩ đến Mặc Ngọc Nhi ở trong cung, lại chẳng làm được gì cho cha mình, thì càng mất tinh thần hơn.

"Ngay cả tiểu thư Ngọc Nhi cũng không cầu xin Hoàng thượng được, bọn ta cầu xin thì có ích gì?"

Một vài người trẻ tuổi, sau mấy ngày bị xua đuổi lạnh nhạt, trong lòng dần bất mãn.

Trước kia còn có người lớn tuổi lên tiếng khuyên nhủ, giờ cũng chỉ biết im lặng nhìn về hướng hoàng cung, không còn lời nào để nói.

Thật ra, họ đã trách oan Mặc Ngọc Nhi. Không phải nàng không muốn cầu xin Hoàng thượng, mà là nàng hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra.

Từ sau lần gây náo loạn ở Thanh Hòa Điện, Hoàng thượng đã cho người giam nàng lại, từ đó không được rời khỏi tẩm điện. Nàng bị nhốt kín trong cung, lại không có tâm phúc riêng, cho dù bên ngoài có biến động long trời lở đất, cũng chẳng ai truyền tin đến tai nàng.

Hôm nay là ngày xét xử Mặc thần y cùng lão giả tóc bạc—người từng là đồ đệ cũ của ông, đối đầu với đại diện Mạnh gia tại công đường. Tuy nhiên, phiên thẩm án này không công khai, dân thường không được phép dự thính. Chỉ có những người đặc biệt như Tiêu Thiên Diệu mới có thể vào.

Dù vậy, hôm trước hắn từng hỏi qua Lâm Sơ Cửu, nhưng nàng chẳng hề tỏ ra hứng thú, thế là hắn cũng không đến.

Tần thái y thì trái lại, rất muốn đến nghe, chỉ tiếc thân phận không cho phép, đành lặng lẽ đứng ở nơi gần Đại Lý Tự nhất, chờ đợi kết quả.

Lão giả tóc bạc bị áp giải đến từ sớm. Vì bị tàn tật, ông được ngồi ngay trên công đường. Người đại diện cho Mạnh gia hôm nay là Mạnh tiên sinh, danh vọng cao nhất trong gia tộc. Đại Lý Tự khanh không dám sơ suất, từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi chu đáo.

Kết quả, ngoại trừ hai tên quan sai đứng hai bên, người duy nhất phải đứng trên công đường lại chính là Mặc thần y.

Mới chỉ hai ngày bị giam tại Đại Lý Tự, nhưng với Mặc thần y, nó giống như hai mươi năm đằng đẵng. Mái tóc từng chải chuốt gọn gàng giờ khô rối bời bời, chòm râu dài dính đầy vết bẩn, thoạt nhìn còn có chút hơi nhờn.

Đáng sợ hơn cả là làn da lộ ra ngoài. Dù đầu bạc, trước đây da mặt và tay ông vẫn còn căng đầy, khiến người ta khó đoán tuổi. Vậy mà chỉ sau hai ngày, da thịt trên mặt và tay như sụp xuống một cách kỳ lạ, từng nếp nhăn nhăn nhúm hằn rõ, già nua hiện rõ từng tấc một.

Đại Lý Tự khanh từng gặp Mặc thần y khi ông còn uy nghiêm, khí thế cao ngạo như thần linh giáng thế. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ông lại suy sụp đến mức này, khiến y không khỏi thầm thở dài: "Tạo nghiệt, cuối cùng cũng phải trả giá."

"Bộp!" – Một tiếng đập bàn vang lên, Đại Lý Tự khanh tuyên bố bắt đầu thẩm án.

Lão giả tóc bạc nghiêng đầu, nhìn Mặc thần y đang đứng bên cạnh. Khóe miệng kéo nhẹ, hiện ra một nụ cười âm lãnh: "Sư phụ, hai mươi năm rồi, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau."

Mặc thần y không đáp, sắc mặt uể oải, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn không còn chút sinh khí.

Lão giả nhìn ông chằm chằm, như đang thưởng thức từng tia tiều tụy của ông. Một lúc sau mới lạnh nhạt mở miệng: "Sư phụ, hãy nói về cái chết của Mạnh lão viện trưởng hai mươi năm trước đi. Ta tin người vẫn chưa quên được đâu."

Mạnh tiên sinh, vận trường bào màu lam, từ lúc bước vào đã lặng lẽ ngồi yên, bình thản chờ đợi. Chờ cho thầy trò năm xưa, kẻ thù hôm nay, lột trần từng bí mật của hai mươi năm về trước.

~~~Hết chương 250 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com