Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 10: Gió sương mưa tuyết đều là khách qua đường, lần đầu đến phủ Anh Quốc công... (2)



Sau đó các bà tử cũng không nói thêm lời thừa thãi, một đường đưa Ngô Cẩm Họa và những người khác về lại căn viện đã được sắp xếp ban đầu, rồi mới rời đi.

Ngô ma ma nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, "Cô nương, bây giờ phải làm sao đây?"

Nụ cười trên mặt Ngô Cẩm Họa dần nhạt đi, thần sắc trở nên sắc bén, "Đương nhiên là phải chuẩn bị phòng bị, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì." Nàng bây giờ có chút sốt ruột muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì với nàng, cũng muốn xem vị Quốc Công gia và Thái phu nhân này rốt cuộc có liên quan gì đến cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng!

Mỗi bước mỗi xa

Phủ Anh Quốc Công dựa vào quyền thế, có thể không màng đến vụ án mạng, tùy tiện để hung thủ g.i.ế.c người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Bây giờ lại sỉ nhục nàng như vậy! Nhưng hiện tại nàng ở kinh thành không quyền không thế, thế yếu hơn người ta, cũng chỉ có thể tạm thời nhún nhường, trước tiên phải điều tra rõ ràng chuyện phụ thân đầu độc mẫu thân mới là quan trọng.

Sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến hung thủ phải đền tội, dù cho hung thủ g.i.ế.c người đó là phụ thân nàng!

Chỉ còn một chuyện nữa, nàng bây giờ rất muốn biết, vị Đại cữu mẫu này của nàng rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng biết nàng đã đến kinh thành, tại sao không gặp nàng một lần, mà lại chọn bỏ mặc mà đi? Hay là, vị Vương ma ma này đang nói dối?

Thế nhưng, rõ ràng tin tức mẫu thân qua đời bọn nàng đã gửi thư cho Lâm gia từ lâu rồi, bây giờ lại không có một chút hồi âm. Hay là, cái c.h.ế.t của mẫu thân Lâm gia bọn họ một chút cũng không để tâm? Nghĩ đến đây, Ngô Cẩm Họa nhíu chặt mày, thần sắc cũng không kìm được mà có chút ảm đạm!

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng lại trở nên vô cùng kiên định. Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định sẽ làm rõ tất cả, nhất định phải trả lại công bằng cho mẫu thân!

Còn nam nhân tối qua bị khiêng vào phòng nàng, định hủy hoại sự trong trắng của nàng, bất kể bọn họ làm vậy có ý đồ gì, bất kể là ai, tất cả cứ đợi đó cho nàng!

"Thanh Âm, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta nhé?" Ngô Cẩm Họa bảo nha hoàn Thanh Âm lúc nãy lại gần mình.

"Cô nương?"

"Thanh Âm, hôm qua may mắn có lời nhắc nhở của ngươi, mới không bị kẻ khác đạt được ý đồ, cảm ơn ngươi, là ngươi đã cứu ta!"

Thanh Âm nhìn thẳng vào Ngô Cẩm Họa, nhớ lại mấy ngày trước, nàng ấy bị Cố quản sự trách phạt, lúc đó chính là vị cô nương trước mặt này đã cứu nàng ấy, giúp nàng ấy tránh được bị đánh đòn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn tự tay bôi thuốc cho nàng ấy, những hạ nhân như bọn họ từ trước đến nay chỉ có phận bị đánh, bao giờ có ai quan tâm họ có đau hay không? Nhưng nàng lại cho nàng ấy thuốc mỡ, còn tự tay giúp nàng ấy bôi.

Sở dĩ dù khi ấy nàng rất sợ hãi, nhưng nàng ấy vẫn không muốn nhìn thấy người lương thiện như vậy lại có kết cục không tốt. "Cô nương, đây là điều nô tỳ nên làm..."

Cũng đúng lúc này, Ngô ma ma đã dẫn theo những bà tử còn lại dọn dẹp hành lý xong xuôi. Đợi đến khi Vương ma ma phái bà tử đến hỏi thăm, mọi người liền vội vàng lên đường vào giờ Tỵ, trở về phủ Anh Quốc Công.

Xe ngựa lại đi nửa ngày, vừa đúng giờ Dậu thì đến phủ Anh Quốc Công, xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cổng.

Cổng chính phủ Quốc Công có những chiếc vòng đồng chạm khắc hình thú mạ vàng, phía trên treo một tấm biển, trên biển có bốn chữ lớn "phủ Anh Quốc Công".

Phủ đệ rất lớn, kéo dài hơn cả một con phố, tường cao hai trượng chín thước, người bên ngoài chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những mái hiên cong vút, những rường cột chạm trổ rồng phượng bên trong.

Xe ngựa đợi một lát, cánh cửa phụ ở góc phía Tây mở ra, bậc cửa được hạ xuống, sau đó xe ngựa đi vào qua cửa phụ. Bên trong cánh cửa phụ, một nhóm bà tử xúm xít tiến lên, mời Ngô Cẩm Họa cùng những người khác xuống xe ngựa, rồi đổi sang kiệu nhỏ có rèm mềm, mọi người cùng nhau đi về phía cổng trong.

Phủ Quốc Công quả nhiên không hổ là gia đình công hầu cẩm tú cao lương. Khi chiếc kiệu khẽ rung lắc, màn kiệu cũng hơi lay động, cho phép Ngô Cẩm Họa hé nhìn thấy một phần nhỏ sự xa hoa và tráng lệ của phủ Quốc Công, chừng đó cũng đủ khiến nàng sinh lòng cảnh giác.

Đúng vậy, nàng cần phải hiểu rõ ràng rằng phủ Quốc Công này sở hữu một bối cảnh và thế lực mạnh mẽ đến nhường nào.

May mắn thay, nàng cũng là người từng thấy cảnh đời. Mẫu thân nàng, Lâm thị, xuất thân từ gia đình thư hương danh giá, khi ở nhà luôn dạy dỗ nàng nghiêm khắc nhất.

Bất kể là cấp bậc lễ nghĩa của tiểu thư thế gia, hay cầm kỳ thi họa, thậm chí cả những kiến thức về tình hình chính trị đương thời và Tứ Thư Ngũ Kinh, nàng đều phải hiểu biết đôi chút. Bất kể nắng mưa gió tuyết, nàng đều không được ngưng việc học hành.

Trước đây nàng không hiểu vì sao mẫu thân lại nghiêm khắc với mình như vậy, nhưng khi mẫu thân nàng qua đời, và vào chính lúc này, nàng đều vô cùng biết ơn mẫu thân khi ấy.

Bởi vì nếu nàng là một người chưa từng trải sự đời, một tiểu thư khuê các chỉ biết run rẩy sợ hãi, thì vào khoảnh khắc mẫu thân qua đời nàng đã bị dọa c.h.ế.t rồi! Hoặc là trên đường đến phủ Anh Quốc Công này, nàng đã bị ăn đến không còn một mẩu xương.