Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 9: Gió sương mưa tuyết đều là khách qua đường, lần đầu đến phủ Anh Quốc công... (1)



Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, "Cốc cốc cốc..." ngoài cửa lại bất ngờ vang lên tiếng gõ nhẹ.

Tiếng động khẽ đó khiến Ngô Cẩm Họa lập tức mở mắt.

Ma ma bên cạnh nàng cũng tỉnh hẳn, lập tức từ mép giường bật dậy, "Cô nương, bên ngoài có người——"

Tối qua bà ấy không dám lơ là cảnh giác, cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt một lát trên chiếc tháp mỹ nhân trong căn phòng phụ tùy tiện tìm được hôm qua.

Ngô ma ma vớ lấy cây gậy gỗ để phòng thân đặt bên cạnh từ hôm qua.

Ngô Cẩm Họa mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng thu lại nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong đáy mắt. Dù nàng có thông minh đến mấy cũng không thể liệu trước mọi việc, huống hồ đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện này trong suốt mười sáu năm cuộc đời. Sợ hãi là vô ích, nhưng lại không thể không sợ hãi.

Nàng siết chặt hai nắm đấm, tựa vào Ngô ma ma. Bất kể kẻ đến là ai, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách thôi!

"Biểu cô nương không cần căng thẳng, ta là quản sự viện ngoài của phủ Quốc công, phụng mệnh nhị gia đến đón cô nương về phủ Quốc công, không biết cô nương đã dậy chưa?" Giọng một ma ma truyền vào.

Lát sau, ngoài nhà lại có một câu nói truyền tới, nhưng là giọng mà Ngô Cẩm Họa có biết, "Cô nương, nô tỳ là Thanh Âm, theo Vương ma ma đến đón cô nương."

Nghe lời này, Ngô Cẩm Họa mới khẽ gật đầu với Ngô ma ma. Ngô ma ma đặt gậy xuống, mở cửa phòng, thấy bên ngoài là hai ba bà tử ăn mặc chỉnh tề, thần thái đoan trang, cùng với một nha hoàn Thanh Âm đi cùng Cố quản sự được phủ Quốc công phái đến, đã theo hầu Ngô Cẩm Họa suốt một đường từ phủ Duyện Châu.

Mọi người bước vào trong, nhanh chóng tiến lên, vén áo thi lễ với Ngô Cẩm Họa, thỉnh an nói: "Chúng nô tỳ thỉnh an Ngô biểu cô nương! Biểu cô nương tốt lành!"

Ngô Cẩm Họa khẽ nhíu mày, hơi khuỵu gối đáp lễ, "Mấy vị ma ma tốt lành, mấy vị ma ma chưa từng gặp qua, không biết là vị ma ma nào của phủ Quốc công?"

Các bà tử không dám nhận lễ, vị ma ma đứng đầu đáp lời: "Biểu cô nương có lễ, nô tì bỉ* họ Vương, là quản sự ma ma viện ngoài của Phủ Quốc công. Cố quản sự đã phạm lỗi bị phái về phủ Quốc công chịu phạt, bọn nô tỳ phụng mệnh Nhị gia, đến đón biểu cô nương về phủ Quốc công."

Ngô Cẩm Họa thấy bà tử đứng đầu lông mày nghiêm nghị, giọng nói tuy cung kính nhưng ẩn chứa một tia sắc lạnh cho thấy sự uy nghiêm thường ngày, hiển nhiên không phải là một bà tử bình thường đơn giản như vậy.

Huống hồ, Nhị gia mà bà ta nói là ai? Trong phủ Quốc công, người có thể được gọi là Nhị gia... lẽ nào là Anh Quốc Công Lục Mậu?

Ánh mắt nàng xẹt qua một tia đề phòng. Vị Quốc Công gia này tại sao lại biết nàng ở Diệu Nhân Tự? Hay nói cách khác, hắn mới là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả chuyện này? Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Còn vị Thái phu nhân kia, lại có ý đồ gì?

Mọi chuyện đang xảy ra ở đây rốt cuộc là sao? Cố quản sự đã phạm lỗi bị phái về phủ Quốc Công chịu phạt" là có ý gì? Vậy là chuyện tối qua cứ thế kết thúc ư? Là sao? Nguy hiểm cứ thế được giải trừ ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là ý gì? Lẽ nào chỉ vì nàng không quyền không thế, thân cô thế cô, nên nàng chỉ có thể bị đối xử, bị bắt nạt và đùa giỡn như vậy? Bây giờ lại muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra ?

Dựa vào cái gì!

"Ta thấy Vương ma ma lúc này nên giải thích cho Cẩm Họa rõ, tối qua rốt cuộc là có ý gì? Lý do quản gia của Quốc Công phủ đối xử với ta như vậy là gì? Bây giờ tình hình ra sao? Nếu ma ma không thể giải thích rõ ràng, ta sẽ không thể theo ngươi về phủ Quốc Công nào cả!"

Tuyệt đối không thể chỉ với một câu "Cố quản sự đã phạm lỗi bị phái về phủ Quốc Công chịu phạt" mà nàng lại dễ dàng bỏ qua chuyện bị sỉ nhục như vậy!

Vương ma ma lập tức thu lại nụ cười, cung kính cúi thấp người, "Bẩm biểu cô nương, Nhị gia nói, bất kể cô nương có bất kỳ nghi vấn hay dị nghị nào về chuyện ngày hôm qua, đều có thể đến khi về tới phủ Quốc công, tìm Nhị gia để đòi hỏi lời giải thích, nhưng phủ Quốc Công, hôm nay ngài nhất định phải về."

Vị Vương ma ma này khi nói chuyện thái độ càng cung kính, thì những lời bà ta nói ra lại càng tỏ vẻ mạnh mẽ khiến người ta chán ghét!

Ồ, xem ra, bọn họ chính là dựa vào quyền thế của phủ Anh Quốc Công đây!

Nàng không còn lựa chọn nào khác!

Ngô Cẩm Họa nuốt ngược tất cả sự tức giận và oán hận vào trong. Hóa ra người không quyền không thế, đừng nói là đòi lại công bằng cho mình, ngay cả quyền được biết sự thật cũng không có! Được, hôm nay nàng bất đắc dĩ, nhưng sẽ có một ngày, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá!

Không được, nàng không thể bị cảm xúc căm hận này chi phối. Ngô Cẩm Họa cụp mi mắt, siết chặt hai tay. Dù thế nào đi nữa, trong cái phủ Quốc Công đầy sóng gió ấy, trước tiên phải tự mình tìm một đường lui đã!

Ngô Cẩm Họa suy nghĩ một lát, nặn ra một nụ cười, "Ma ma để ta nói. Ngoại tổ mẫu Lâm gia ta cũng ở Kinh thành, theo lý mà nói, là vãn bối, ta vào kinh đương nhiên phải báo cho ngoại tổ mẫu một tiếng. Không biết ta có thể sai một nha hoàn đến Lâm phủ gửi một bức thư báo cho ngoại tổ mẫu tình hình của ta và mẫu thân ta không?"

Vị ma ma họ Vương kia vô cùng cung kính đáp: "Bẩm biểu cô nương, đương nhiên là được, biểu cô nương cứ tùy ý. Nhưng vừa rồi nô tỳ từ phủ Quốc Công đến, lại đã gặp Đại thái thái Lâm gia. Lâm đại thái thái hôm qua đã nhận lời mời của Tam phu nhân, hôm nay vốn định cùng đến Diệu Nhân Tự này lễ Phật ngắm hoa, chỉ là Tam phu nhân sáng nay đột nhiên phát bệnh, nên mọi người mới không thể đi được."

Ngô Cẩm Họa nheo mắt, ánh mắt lóe lên, sau đó lại nở một nụ cười nhạt, "Xin hỏi Vương ma ma, vậy Đại cữu mẫu của ta có biết chuyện ta đến kinh thành hay không? Bây giờ đã về Lâm phủ chưa?"

Mỗi bước mỗi xa

Vương ma ma cụp mày cúi người đáp: "Bẩm biểu cô nương, Lâm Đại thái thái đương nhiên là đã biết biểu cô nương vào kinh. Nhưng, khi nô tỳ nhận lệnh đến đón biểu cô nương, trong phủ Quốc Công đã không còn xe ngựa của Lâm phủ, chắc là Lâm Đại thái thái đã về Lâm phủ."

Ngô Cẩm Họa che giấu sự ảm đạm và thất vọng trong đáy mắt, lại cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười này ẩn chứa một sự lạnh lẽo, "Được, cảm ơn Vương ma ma đã báo cho biết."

Vương ma ma nở nụ cười, "Vậy thì xin biểu cô nương mau chóng về Tây sương phòng thu xếp hành lý, sau đó theo bọn nô tỳ về phủ Quốc Công."

Ngô Cẩm Họa cúi đầu cũng khẽ cười, không nói thêm gì, gật đầu, "Được."