Phó Tư Viện và hai thứ muội theo giúp ta, phu nhân còn hứa rằng nếu ba người họ có thể giúp cửa hàng kiếm lời, thì cũng sẽ được thưởng cho mỗi người một cửa hàng.
“Thế tử phi, phu nhân mời người qua đó.”
Ta lập tức buông bút, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi đi đến viện của Quốc công phu nhân.
Trong viện đứng hơn hai mươi nha hoàn, mười mấy ma ma.
“Mẫu thân.”
“Ngọc Thư, con ngồi đi.”
Phu nhân nói xong, lại chỉ vào đám người trong viện:
“Đây là những nha hoàn và ma ma đã được dạy dỗ xong, con chọn tám nha hoàn, bốn ma ma trước, phần còn lại để Tư Viện và các muội ấy chọn.”
“Mẫu thân, để các muội chọn trước đi ạ.”
“Trên dưới có thứ bậc, con là tẩu tẩu, đương nhiên phải chọn trước.”
“Vâng.”
Chọn người cũng phải xem hợp mắt.
Ta thấy thuận mắt, chưa chắc Tư Viện và các muội đã thấy hợp.
Sau khi chọn xong nha hoàn và ma ma, ta thăm dò nói:
“Mẫu thân, con muốn mua hai trang trại…”
“Muốn mua thì cứ mua, chỉ cần quản lý được là được, mua bao nhiêu cũng là tự do của con. Dâu Phó gia ta, ai mà chẳng có vô số trang trại, cửa hàng trong tay.”
Chuyện mua trang trại, ta nói với Phó Dật Thần.
Chàng im lặng một lát, như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu vỗ trán:
“Ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi.”
Chàng nhanh chóng ra ngoài, một lúc sau quay về, ôm trong tay một hộp gấm.
“Thế tử phi, đây đều là tiền riêng của ta, nay giao hết cho nàng. Sau này mong thế tử phi nể mặt mà để ta có chút tiền tiêu, đừng để phu quân này túng thiếu.”
Cái người này.
Từ sau Tết đến nay, chàng cứ gọi loạn cả lên, lúc thì Ngọc Thư, lúc thì Thư Thư, khi thì Thư Nhi, giờ lại gọi là thế tử phi.
Nhưng chàng chủ động giao tiền riêng ra, ta vẫn cực kỳ vui mừng.
Chàng thấy ta vui, hẳn cũng nhận ra ta đúng là kẻ mê tiền.
Chàng cứ cách ba bữa nửa tháng lại đưa ta ngân phiếu.
Phó Tư Viện biết chuyện, bảo chàng là đồ ngốc.
“Con gái chúng ta đâu chỉ thích bạc.”
“Thế các nàng thích gì?”
Phó Dật Thần hỏi rất nghiêm túc.
Phó Tư Viện cũng trả lời nghiêm túc:
“Thích nhiều lắm, vàng, đá quý, ngọc, trân châu, gấm vóc, y phục đẹp, hoa cỏ xinh tươi…”
Nàng kể một loạt, liền bị Phó Dật Thần nhéo má:
“Vậy ra chỉ có muội thích thôi à?”
“Sao ca ca lại đáng ghét thế, đau c.h.ế.t muội rồi, tẩu tẩu ơi cứu muội với!”
Ta vội vàng gỡ nàng khỏi tay chàng.
Da nàng mịn, lỡ nhéo rách ra thì phiền.
Đến ngày hai mươi lăm tháng hai, ta tròn mười sáu tuổi.
Phó Dật Thần tặng ta một hộp đầy kỳ trân dị bảo, nghe nói đều là từ chỗ Thái tử mà lấy được.
Ta cứ tưởng chàng sẽ nói đến chuyện viên phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kết quả, chàng chẳng nhắc đến.
Ta nhớ lời tổ mẫu: nay ta còn nhỏ, thân thể còn yếu, viên phòng sớm chẳng có lợi gì.
Vì sức khỏe lâu dài, có thể chậm ngày nào hay ngày đó.
Phó Dật Thần không nói, ta cũng không nhắc.
Cứ thế mà sống thôi.
Dần dần, ta đã mua được bốn trang trại, có ba cửa hàng, làm ăn cũng khá, mỗi tháng lời hơn nghìn lượng.
Với ta ngày xưa, đó là con số rất lớn, nhưng với ta bây giờ, vẫn còn xa mới đủ.
Ta và Phó Tư Viện đang bàn chuyện mở một cửa hàng y phục ta vẽ mẫu, nàng quản thợ thêu.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Việc này được Phó Dật Thần hết lòng ủng hộ.
Quốc công phu nhân còn cho ta năm gian nhà hai tầng làm mặt bằng.
Giấy tờ cửa hàng để tên ta, nhưng đã nói rõ: trong hai năm đầu, lợi nhuận dù nhiều hay ít đều phải cho Phó Tư Viện.
Phó Tư Viện nói ngay: “Muội không cần, đều cho tẩu tẩu hết.”
Nàng thật lòng không cần, còn ta cũng thật lòng muốn cho.
Thế là từ hai năm, ta tăng lên ba năm.
Nàng có tình, ta cũng phải có nghĩa.
Ba năm sau, hai ta chia đôi.
Dù là tỷ muội, cũng phải rành mạch sổ sách.
Chớp mắt, ta đã mười bảy tuổi.
Phó Dật Thần đêm nào cũng ngủ bên cạnh ta, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì.
Ta bắt đầu sốt ruột, cố tình mặc y phục ngủ thật khêu gợi để dụ hắn.
Chàng tức giận quay lưng đi, làm lơ ta.
“Phó Dật Thần, chàng… chẳng lẽ không được à?”
11
“Ta không được ư?”
Phó Dật Thần tức đến mức đè ta xuống giường.
Ta còn tưởng chàng sẽ có hành động gì, kết quả lại chỉ trừng mắt nhìn ta, hai chúng ta mắt đối mắt.
Có thứ gì đó cấn vào người ta.
“……”
Chàng thở dài nặng nề một tiếng, rồi đổ người sang bên cạnh, chậm rãi ôm ta vào lòng, đầu dụi vào hõm cổ ta.
“Nếu thật sự viên phòng, thì đó không chỉ là chuyện hoan lạc giữa ta và nàng, mà nàng sẽ mang thai, rồi chúng ta sẽ có con.”
“Ta đã uống quá nhiều thuốc, t.h.u.ố.c ba phần độc, nếu thật sự có con, đứa trẻ e sẽ chịu ảnh hưởng cả đời.”
“Còn nữa, điều quan trọng hơn là, nàng vẫn còn nhỏ, thân thể chưa trưởng thành, nếu sớm m.a.n.g t.h.a.i sinh con, với nàng chẳng có gì tốt.”
Ta ngẩn ra một lúc lâu, rồi mới vòng tay ôm lấy Phó Dật Thần.
Khoảnh khắc ấy, ta tin những lời chàng nói là thật lòng.
Nhưng điều đó cũng không ngăn ta hoài nghi, rằng có lẽ chàng chỉ đang có toan tính khác, dùng cái gọi là “chân tình” để dỗ ta tin phục.
Ta đa nghi, lòng ta nhỏ hẹp thì sao chứ?
Hỏi trong đời này, có được mấy nam nhân thật sự si tình đến biển sâu?
Nếu chàng đang diễn kịch, thì chàng bày sân khấu ra, ta cứ theo mà diễn.
Còn nếu là thật tình, thì dù ta có đang diễn, cũng là diễn bằng cả trái tim, chẳng thể coi là giả.
Ta không còn vướng bận chuyện viên phòng hay không, chỉ một lòng nghĩ cách kiếm tiền.