9
Sau Trung thu, Quốc công phu nhân gọi ta đến, theo cùng có quản gia của bà, Phó Tư Viện và hai thứ muội khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Bình thường Quốc công phu nhân ôn hòa, nhưng khi quản lý công việc thì vô cùng nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, yêu cầu đối với chúng ta cũng rất cao.
Làm không tốt thì làm lại, một lần, hai lần, ba lần, cho đến khi hoàn hảo mới thôi.
Phó Tư Viên nhỏ giọng than thở:
“Tẩu tẩu, may mà có tỷ, chứ không thì bọn muội tiêu đời rồi.”
“Phu tử nghiêm mới có trò giỏi, mẫu thân đều là vì chúng ta cả.”
Quốc công phủ đã công nhận thân phận ta, thừa nhận ta là người trong phủ, sau này việc nội trạch trong phủ đều do ta đảm trách.
Người mà Phó Tư Viện sắp gả cho chắc chắn cũng là con cháu tông thất, tương lai làm tông phụ nhân.
Hai thứ muội kia, dù có là thứ xuất, cũng không gả quá kém, ít nhất là con đích, thậm chí có thể là đích trưởng, hoặc tiến được vào hoàng tộc cũng chưa biết chừng.
Trước tiết Trùng Dương, Quốc công phu nhân cho phép ta về nhà ở lại một đêm.
Ta chọn ngày mồng sáu đi.
Bởi mẫu thân gửi thư đến phủ, nói trong nhà định mua một căn nhà, muốn ta về bàn bạc xem nên mua ở đâu, lớn nhỏ thế nào, cũng là ngầm hỏi ta có thể dùng tới số bạc mười ngàn lượng đó không.
“Phu nhân, ngày mồng bảy nàng phải quay lại sớm nhé.”
Trước lúc ta đi, Phó Dật Thần lưu luyến dặn dò.
Rõ ràng chỉ là về ở một đêm, mà chàng làm như ta sắp đi biền biệt cả năm nửa năm vậy.
“Trời lạnh dần rồi, nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Ta ừ ừ gật đầu, trong lòng đã nôn nao muốn về.
Chàng lại lải nhải thêm vài câu gì đó, ta chẳng nghe vào tai.
Trong đầu chỉ nghĩ đến việc mau về nhà, mẫu thân nhất định đã chuẩn bị sẵn những món bánh ta thích.
Tối nay sẽ được ngủ với tổ mẫu, thủ thỉ kể chuyện nhỏ to.
Còn phải khuyên mẫu thân mua hai trang trại, để tiền sinh tiền.
Chuyện hôn sự của hai ca ca cũng không thể lơ là, bất kể nhà gái có gia cảnh thế nào, người được chọn nhất định phải hiểu lễ, biết tiến thủ, có đầu óc rõ ràng, thì ta mới có thể dìu dắt cho họ càng ngày càng khá hơn.
“Chàng cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, ngày mai ta sẽ trở về.”
Vẫy tay từ biệt Phó Dật Thần, ta trong lòng rộn ràng như bay.
Vừa đến cổng nhà, tiếng cười của mẫu thân đã vang ra từ trong phòng:
“Chắc chắn là Ngọc Thư về rồi!”
Cửa lớn mở ra, hương bánh ngọt thơm lừng thoang thoảng tỏa ra.
“Mẫu thân, tổ mẫu, con về rồi đây.”
Tổ mẫu nắm tay ta, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Không có Phó Dật Thần, ai nấy đều thoải mái hơn hẳn.
Bà nhìn ta một lượt rồi gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tốt lắm, khí sắc hồng hào, không uổng công chút nào.”
Ta đương nhiên không bao giờ để mình chịu thiệt.
Ăn ngon, ngủ kỹ, dưỡng tốt.
Ngay cả ba ngày đầu tân hôn, ta cũng cứ ăn ngủ bình thường, những chuyện lo nghĩ vẩn vơ, ta chẳng buồn để tâm.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Phụ thân còn đặc biệt mua cá và thịt mang về, bảo mẫu thân làm một bữa thật ngon.
Hai ca ca chạy xa mua về một mẻ cua béo và hơn ba chục quả trứng ngỗng.
Lần này ta cũng vào bếp phụ giúp, mẫu thân nhỏ giọng nói về chuyện mua nhà.
“Hai ca ca con vẫn chưa định được hôn sự, dạo này cũng có mối mai đến nói, nhưng mẫu thân chưa trả lời, muốn hỏi ý con trước…”
“Còn chuyện mua nhà, nếu hai đứa nó lấy thê tử rồi, nhà ta sẽ chật. Vừa hay nhà bên cạnh đang rao bán, giá cũng hợp lý.”
Nhà bên cạnh còn rộng hơn nhà ta, mua được cũng tốt.
Nếu ca ca có chí, sau này có thể tự mình đổi sang nhà lớn hơn; còn nếu không có chí, cứ sống tầm thường như vậy, thì đừng mong ta bỏ tiền ra giúp.
“Mẫu thân, số bạc còn lại dùng mua trang trại đi.”
“Mẫu thân nghe con. Đến lúc đó sổ đỏ, khế đất đều để con giữ, còn lại thì xem là giao lại cho con hay để mẫu thân cất hộ.”
Ta biết rõ, đây là chiêu “tiến một lùi hai” của mẫu thân.
Tiền đã vào tay bà, muốn bà lấy ra trả lại cho ta, gần như không thể.
Nhưng ta vẫn sẵn lòng để bà giữ.
“Số bạc còn lại mẫu thân cứ giữ lấy. Hai ca ca cưới thê tử cần tiền, hai đệ đi học cũng tốn kém. Trong tay có tiền mới vững dạ. Mẫu thân cũng nên đối tốt với bản thân, ăn ngon, uống ngon, đừng vì tiết kiệm chút bạc mà thiệt thân.”
Mẫu thân cười gật đầu.
Cả nhà ngồi ăn cơm trong sân, cua do ca ca mua vừa béo vừa tươi, chấm với dấm nấu cùng gia vị do mẫu thân tự pha, ngon đến tê người.
Phụ thân hiếm khi mua một vò rượu ngon, còn cho phép hai ca ca uống đôi chút.
Cũng rót cho mẫu thân một chén.
“Ngọc Thư, con có muốn uống một chén không?”
Ta lắc đầu.
Thứ đó ta không thích, ta vẫn thích ăn cua hơn, rồi húp thêm vài ngụm canh gà ngũ chỉ mao đào mẹ hầm.
Đến tiên nhân tới cũng chẳng muốn rời đi.
Đường tỷ sai người tới gọi ta sang gặp nàng ta, ta từ chối.
Giờ khác xưa rồi, ta là Thế tử phi của Quốc công phủ, đâu phải con bé mà nàng ta muốn gọi là gọi, muốn đuổi là đuổi.
Ta có thể không cần thể diện, nhưng thể diện của Quốc công phủ, tuyệt đối không thể mất.
10
Năm đầu tiên ta sống ở Quốc công phủ, tên ta được ghi vào tộc phả của Phó gia.
Quốc công phu nhân cho ta một cửa hàng để ta tập quản lý.