Khi ta đến nơi, vừa hay một chén trà bay thẳng đến, vỡ nát dưới chân ta.
Chu Từ đứng đó, gương mặt đằng đằng sát khí, ngón tay chỉ thẳng vào mặt ta, rít lên từng chữ:
“Dám hạ dược ngay dưới mắt ta!
“Ngươi... ngươi sao dám làm thế hả?”
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giọng gằn lại, hệt như dã thú bị chọc giận:
“Ta đã bao lần nói với ngươi, A Phù là ân nhân cứu mạng của ta.
“Nàng ấy như muội muội của ta vậy.
“Tại sao ngươi cứ khăng khăng muốn hủy hoại nàng ấy?”
Những nha hoàn bị buộc tội bỏ thuốc đều đã bị đánh đến m.á.u thịt bầy nhầy, rồi vứt ra bãi tha ma.
Tất cả manh mối, chứng cứ đều bị xóa sạch.
Tay ta trong ống tay áo siết chặt từng chút, từng chút một.
“Điện hạ... không tin thiếp sao?”
Ánh mắt Chu Từ bừng lên sát khí, rít qua kẽ răng:
“Ta thật muốn g.i.ế.c ngươi ngay lúc này!”
“Rầm!”
Chén trà trong tay hắn rơi xuống đất, vỡ toang.
“Xin nương nương thứ tội!”
Tiếng kêu hốt hoảng vang lên.
A Phù đã tỉnh.
Tiếng nàng ta đã phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn trong phòng.
Từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây, lã chã rơi xuống gò má.
Nàng ta vừa khóc, vừa nức nở nói:
“Là lỗi của A Phù...
“Là A Phù không biết thân biết phận, cứ mãi nấn ná trong phủ Thái tử, khiến nương nương hiểu lầm sinh lòng nghi kỵ.”
Giọng nàng ta nghẹn lại, đôi môi run rẩy:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Giờ chuyện đã đến nước này, A Phù không oán trách ai hết.
“Chỉ cầu xin điện hạ... hãy để A Phù rời đi.
“A Phù muốn đến chùa ngoài kinh thành, ở lại đó trọn đời tu hành, ngày ngày cầu phúc cho điện hạ và nương nương.”
Dứt lời, nàng ta gượng cười.
Nụ cười ấy, như cánh hoa rơi bị dập nát dưới cơn mưa gió, tội nghiệp, mong manh, bi thương.
“Được sống trong phủ Thái tử, được nhìn thấy, được tận hưởng chút vinh hoa phú quý mà đời này A Phù chưa từng dám mơ...
“A Phù... đã mãn nguyện rồi.”
Lời nàng ta vừa dứt, ta nghe rõ mồn một tiếng hít thở nghẹn ngào bên cạnh.
Chu Từ... hắn cứng đờ người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hai mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi lên bên thái dương.
Giây sau, hắn lập tức ôm chặt lấy nàng ta, giọng nói run rẩy, dịu dàng như gió thoảng:
“Nàng là người của ta.
“Ta làm sao... nỡ để nàng rời đi?”
Hắn cúi đầu, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của A Phù:
“Thích sự phồn hoa của Đông cung?
“Thì cứ ở lại đây, ở bên ta, mãi mãi.”
A Phù bật khóc, nhào vào lòng hắn.
Trên gương mặt nhuốm lệ ấy, ta không nhìn ra một chút hả hê hay khoái trá.
Dường như nụ cười đắc ý trong vòng tay Chu Từ đêm hôm ấy... chỉ là ảo giác của ta.
Ngày hôm sau, ta bị Chu Từ tước mất quyền quản lý hậu viện.
Chỉ còn lại ta, lặng lẽ ngồi trong viện nhỏ của mình, dưỡng thai chờ ngày sinh nở.
Ba người muội muội là Trúc Vận, Thanh Thanh và Vân Nghi ngồi quây quần bên cạnh, vẻ mặt ai nấy đều nặng trĩu lo âu.
Trúc Vận lên tiếng, giọng căm giận:
“Nữ nhân đó... đóng giả quá giỏi.
“Nhìn cứ như thật sự là nạn nhân bị hãm hại vậy. Không trách điện hạ tin nàng ta, ngay cả ta cũng suýt bị lừa.”
Thanh Thanh nghiến răng:
“Không bằng... thử một lần xem sao?”
18
Trong buổi yến tiệc mừng công của Tam hoàng tử, ta dựa vào tấm bùa hộ mệnh là chiếc bụng đang mang thai, dẫn theo các muội muội trong Đông cung cùng vào cung dự tiệc.
Khi vừa bước vào, ta chậm rãi cất giọng:
“Trình Tài nhân chưa từng vào cung lần nào, Lương viên Triệu Vân Nghi nhớ chiếu cố nàng ấy đôi chút.”
Lời vừa dứt, từ góc khuất, Trình Tài nhân – tức A Phù – khẽ ngẩng đầu, liếc ta một cái đầy e dè, rồi ngoan ngoãn cụp mắt, nhỏ giọng đáp:
“Dạ, nương nương.”
Vân Nghi đứng bên cạnh ta khẽ nhướn mày, nhìn ta đầy ẩn ý rồi chậm rãi cười nhạt, ánh mắt như muốn nói: ‘Chờ xem trò hay đi.’
Ta khẽ thở phào, lòng được trấn an đôi chút.
Sau đó, ta bước đến bên Chu Từ, người vẫn còn ôm trong lòng cơn giận vì chuyện trước đó.
Đêm đã sang, gió lạnh thoang thoảng.
Chu Từ hừ lạnh một tiếng, hất tay ta ra rồi sải bước thật nhanh lên phía trước.
Dù ta đã cố rảo chân đuổi theo, nhưng với cái bụng nặng nề này, ta vẫn bị hắn bỏ lại một quãng xa.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm trán, ta bỗng nhiên thấy tất cả trở nên vô nghĩa.
‘Nếu đã chán ghét ta đến vậy... chi bằng ta sớm kết liễu hắn cho xong.’
Ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, lửa giận trong ta lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng...
Khi nhìn thấy Hoàng đế uy nghiêm ngồi nơi cao nhất, cảm giác phẫn nộ ấy lại bị dập tắt không còn dấu vết.