Yến Tiệc Đông Cung

Chương 12



Suy cho cùng, ta nhẫn nhịn hắn đâu phải vì thứ tình cảm rẻ mạt kia.

 

Tất cả chỉ để được đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn thiên hạ dưới chân mà thôi.

 

Nếu chướng mắt hắn, thì cứ tránh đi là được.

 

Lúc trở về, ta vẫn ngồi bên cạnh Chu Từ.

 

Thế nhưng suốt cả buổi, không hề có lấy một câu trò chuyện.

 

Cho đến khi yến tiệc tan, Hoàng hậu cho người triệu ta và Chu Từ vào cung Vị Ương.

 

Hoàng hậu vừa nhìn thấy ta mặt mày nhợt nhạt vì mệt, liền trầm giọng trách mắng:

 

“Vì một Tài nhân hèn mọn mà Thái tử lại lạnh nhạt với Thái tử phi thế này sao?

 

“Hơn nữa, nàng ấy đang mang thai, tháng ngày càng thêm cực khổ.

 

“Lại nói, dù không phải vì đứa trẻ trong bụng, thì nàng ấy cũng là người đã hao tâm tổn trí mưu toan cho Đông cung.

 

“Sao ngươi lại nhẫn tâm đối xử như thế với nàng?”

 

Giọng điệu của Hoàng hậu đầy trách cứ.

 

Ta im lặng, khóe môi nhếch nhẹ.

 

‘Đúng là... cuối cùng, người hiểu nỗi khổ của nữ nhân vẫn chỉ có nữ nhân mà thôi.’

 

Chu Từ mấp máy môi, nhưng rốt cuộc không nói ra lời nào.

 

Thế nhưng, khi vừa bước qua cổng lớn cung Vị Ương, hắn liếc ta một cái đầy khinh bạc, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

 

“Hà tất phải phí công như vậy?

 

“Mẫu hậu đâu thể ngày nào cũng vì chút hờn giận của nàng mà trách mắng ta.

 

“Dù sao... ta mới là con trai ruột của bà.”

 

Bàn tay trong ống tay áo ta siết chặt đến run rẩy.

 

Nếu không phải cố nhịn, có lẽ ta đã vung tay tát thẳng vào khuôn mặt đáng ghét ấy rồi.

 

Ta hít sâu, mỉm cười nhạt:

 

“Điện hạ xem thường thiếp quá.

 

“Chỉ là một nữ nhân nơi hậu viện, thiếp đâu cần hèn mọn đến mức chạy tới chỗ mẫu hậu để kể khổ.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lời vừa dứt, bỗng nhiên một tiếng hô thất thanh vang lên:

 

“Không xong rồi! Không xong rồi!

 

“Trình Tài nhân và Lương viên Triệu Vân Nghi đều rơi xuống nước!”

 

Tiếng hô hoán xé tan màn đêm tĩnh mịch.

 

Nụ cười cợt nhả trên môi Chu Từ lập tức biến mất.

 

Hắn quay sang ta, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt:

 

“Cũng phải, thủ đoạn của Thái tử phi quả nhiên cao minh!”

 

19

 

Trong căn phòng ấm áp, ánh đèn dầu lay động hắt lên những gương mặt căng thẳng.

 

Vân Nghi toàn thân ướt sũng, ngồi co ro trong tấm áo choàng lông cừu, người run lên từng chập.

 

Giọng nàng ta khàn khàn, đứt quãng:

 

“Nương nương, nàng ta... biết rồi.

 

“Nàng ta biết ta định làm gì.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yen-tiec-dong-cung/12.html.]

Môi nàng run rẩy, hai tay nắm chặt lấy vạt áo:

 

“Ta còn chưa kịp nhảy xuống nước.

 

“Nàng ta đã cười nhạt, nhếch môi nói với ta:

 

‘'Ngươi biết bơi, còn ta thì không. Ngươi đoán xem, bọn họ sẽ tin ai?'‘

 

“Rồi... rồi nàng ta lao xuống hồ trước ta.”

 

Vân Nghi nói đến đây, toàn thân càng run rẩy dữ dội hơn.

 

“Nếu không phải ta phản ứng nhanh, lập tức nhảy xuống theo và ôm lấy nàng ta trước khi đám cung nhân tới...

 

“Thì dù ta có mười cái miệng cũng không thể rửa sạch được oan khuất.”

 

Thanh Thanh ngồi bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, dịu giọng trấn an.

 

Sau đó, nàng dìu Vân Nghi ra ngoài thay y phục.

 

Trúc Vận đi đến cạnh ta, hạ giọng:

 

“Nàng ta chưa từng tiếp xúc với ai trong cung.

 

“Thế nhưng, mỗi bước đi, mỗi hành động đều diễn ra đúng lúc.

 

“Ngay cả đường đi nước bước trong hoàng cung, nàng ta cũng tường tận như thể đã sống ở đây từ lâu.”

 

Ta trầm mặc, lòng lạnh buốt như bị gió tuyết quét qua.

 

Vậy là... sự nghi ngờ của ta đã được chứng thực.

 

Ta nhìn thẳng vào Trúc Vận, chậm rãi từng chữ, giọng nói đầy nghiêm trọng:

 

“Nàng ta... chính là kẻ xuyên không!”

 

Trúc Vận giật mình, ánh mắt thoáng hiện nét hoảng hốt:

 

“Nàng ta cũng muốn hại c.h.ế.t tỷ tỷ như ả Thẩm Ngưng năm xưa sao?”

 

Ta hít sâu một hơi, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng:

 

“Chuyện này... ta thật sự không biết.”

 

Trúc Vận xưa nay vốn hiền lành, nhã nhặn, giờ phút này lại nghiến răng, giọng nói trở nên cứng rắn và đầy sát khí:

 

“Ta sẽ đi g.i.ế.c ả!

 

“Thái tử mà trông thấy vẻ yếu đuối đáng thương đó, e là lòng lại mềm nhũn mà rơi vào bẫy mất thôi.”

 

Thanh Thanh – người vẫn luôn dịu dàng, ôn hòa – lại lắc đầu phản đối:

 

“Muội c.h.ế.t thì không sao, nhưng mấy chục mạng người trong phủ thì sao?

 

“Muội không tiếc sinh mạng mình, nhưng còn bọn họ thì sao?

 

“Để ta đi.

 

“Thúc phụ ta vừa lập công lớn, Chu Từ dù có nghi ngờ cũng chẳng dám làm gì ta.

 

“Chỉ cần một chút độc dược, ta có thể tiễn ả xuống hoàng tuyền.”

 

Nhưng Vân Nghi, người luôn cứng cỏi nhất, lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sáng lên đầy quyết liệt:

 

“Các người quên rồi sao?

 

“Ta là người của Thái hậu nương nương.

 

“Cho dù thất bại, cùng lắm chỉ bị giam vài năm.

 

“Chờ tỷ tỷ đạt được tâm nguyện, ta sẽ được thả ra.

 

“Chúng ta cứ để ả ta tiếp tục hoành hành, ai biết sau này sẽ còn bao nhiêu mạng người vô tội bị liên lụy?”

 

Ta lặng người, nhìn ba gương mặt trẻ trung ấy.