Trước ánh mắt chân thành, nóng bỏng của họ, một cảm giác chua xót và ấm áp xen lẫn trào dâng trong lồng ngực.
Người ta nói nữ nhân nơi hậu viện tầm mắt nông cạn, tâm trí hẹp hòi.
Nhưng... bọn họ nào biết?
Chúng ta cũng có sự hào hiệp như các bậc trượng phu, cũng có dũng khí gánh vác như trụ cột quốc gia.
Chúng ta có hoài bão, có tầm nhìn, và cả khát vọng vượt lên sự trói buộc vô hình ấy.
Bọn muội muội này... thật sự vừa ngốc nghếch, vừa đáng quý.
Ta hít sâu, chớp mắt ngăn dòng lệ đang chực trào.
“Được rồi.
“Đã đến đây thì cứ an nhiên đối mặt. Bản cung không tin một nữ tử xuyên không có thể thắng được bốn vị tiểu thư danh môn chúng ta.
“Nhớ kỹ.
“Không có lệnh ta, bất kỳ ai cũng không được manh động.
“Ngộ nhỡ ai trong các muội gặp chuyện chẳng lành, sau này ai sẽ giúp ta nuôi dạy hài tử?
“Thanh Thanh cẩn trọng, Vân Nghi thông tuệ xuất chúng, còn Trúc Vận lại có mưu trí như Gia Cát nữ quân.
“Nếu các muội vì ả ta mà bỏ mạng ở cái hậu viện này... chẳng khác nào lấy d.a.o cắt vào tim ta.
“Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau mưu đại nghiệp.
“Vậy thì, bốn người... nhất định không được thiếu ai.”
20
Dù chẳng ai chứng thực được rằng Lương viên Triệu Vân Nghi đã đẩy Trình Tài nhân xuống hồ.
Mà Trình Tài nhân lại cứ cắn môi, đôi mắt ướt như nai con, lắc đầu đầy tội nghiệp, chẳng hé nửa lời.
Nhưng Chu Từ vẫn thương tiếc, xót xa đến rối bời.
Và sự căm hận hắn dành cho ta... càng lúc càng sâu.
Hoàng hậu, vốn dĩ sáng suốt hơn bất kỳ ai, đã nhìn thấu được sự hận thù trong mắt hắn.
Người đưa tay mân mê chén trà, giọng điệu thản nhiên mà sắc bén:
“Thủy tai ở Giang Nam vừa xảy ra, tấm bia đá kia vừa nổi lên, thì ngay sau khi yến tiệc mừng công kết thúc, đã có người lén dâng mật thư lên ngự án của phụ hoàng ngươi.
“Họ buộc tội Tam hoàng tử dối trá, bày trò mê hoặc lòng người, xem mạng dân như cỏ rác.”
Nói đến đây, Hoàng hậu khẽ cười nhạt, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh:
“Ngươi có biết, phụ hoàng ngươi đã giận dữ đến mức nào không?
“Người vừa mới khen ngợi rằng ngươi đã biết khiêm cung, biết giữ mình, thế mà chỉ trong nháy mắt, cơn thịnh nộ đã ập đến.”
Người đặt chén trà xuống bàn, thong thả đứng lên.
Từng câu từng chữ rành rọt vang lên giữa không gian tĩnh lặng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Ngươi nghĩ những chuyện như tấm bia đá kia hay bức mật thư nọ... chỉ cần mở miệng là có ngay hay sao?
“Ngươi có biết, nhà họ Vu phải hao tâm tổn trí đến mức nào để làm được chuyện ấy không?
“Ngươi muốn lập nghiệp lớn, thì phải học cách nhìn xa trông rộng.
“Đừng nói nàng ta chưa chết, cho dù nàng ta có c.h.ế.t thật, thì cũng có gì đáng tiếc?
“Một kẻ cô nhi chẳng đáng một xu, sao có thể sánh ngang với Thái tử phi?
“Đem so sự khôn khéo, tận tụy, và mưu lược của Thái tử phi... với một nữ tử yếu ớt chỉ biết rơi lệ làm nũng, chẳng phải là điều nực cười hay sao?”
Chu Từ cứng họng, không thể phản bác.
Nhưng ta hiểu rõ hắn.
Hắn chỉ là không dám cãi lời mẫu hậu.
Và tất cả oán hận trong lòng hắn, chỉ biết trút hết lên người ta.
Từ hôm đó, hắn dọn thẳng sang viện của Trình Tài nhân.
Làm như thể Đông cung chỉ có một người là nàng ta.
Biết bao thứ quý giá, chẳng khác nào không mất tiền mua, cứ thế được mang đến viện của A Phù.
Hết thêu gấm, tặng ngọc, rồi lại đưa nàng ta đi ngắm cảnh, du ngoạn khắp các vườn hoa trong cung.
Tới khi tình cờ gặp ta trên đường, hắn liền sấn tới, cố tình bế bổng A Phù lên, mỉm cười dịu dàng với nàng ta, rồi cứ thế sải bước bỏ ta lại phía sau mà chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.
Với các muội muội khác trong hậu viện thì sao?
Hôm nay, viện của Trúc Vận cháy bùng giữa đêm.
Ngày mai, vườn của Thanh Thanh bị kẻ gian đột nhập, hoa cỏ bị nhổ sạch.
Hết chuyện này lại đến chuyện khác, chẳng hôm nào được yên.
Chỉ riêng viện của A Phù là được canh gác cẩn mật.
Tường viện cao, lính gác dày đặc, chặt chẽ đến nỗi một con ruồi cũng khó lòng bay vào.
Chu Từ tưởng rằng đó là yêu thương, là trân trọng.
Và A Phù thì lại coi sự nuông chiều ấy là tín vật của tình yêu.
Nàng ta đã ngửa mặt lên, tự đắc nói với bọn muội muội của ta:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ta chỉ cần trái tim chàng ấy.
“Không như các người, cứ khư khư giành giật quyền thế, địa vị vô nghĩa.”
Nghe vậy, ta chỉ cười nhạt.
Thật ngây thơ.
Tình yêu của bậc đế vương vốn dĩ mỏng manh như cánh bướm trong gió.
Đến một chút thử thách đơn giản cũng không chịu nổi.
Vậy thì, nàng ta... sớm muộn gì cũng sẽ phải nếm mùi cay đắng mà thôi.