Yến Tiệc Đông Cung

Chương 14



21

 

Tam hoàng tử bất ngờ bị văn võ bá quan trong triều đồng loạt lên án, ngay cả cái c.h.ế.t của Ngũ hoàng tử trong ngục tối cũng bị tra ra là do y gây nên.

 

Hoàng đế vốn đã đa nghi, chẳng hề do dự mà lập tức ra lệnh giam giữ tam hoàng tử trong phủ hoàng tử.

 

Tam hoàng tử bị dồn ép đến đường cùng, không còn chút sức lực để phản kháng, bèn liều lĩnh phát động binh biến vào đêm trừ tịch.

 

Dù bệ hạ đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không thể ngăn được khoảnh khắc hỗn loạn và thương vong tất yếu.

 

Khi mũi tên sắc bén xuyên thủng bàn tiệc rượu tại cung yến, Chu Từ đã sớm được thị vệ vây chặt quanh người, nhanh chóng lui về cung điện an toàn.

 

Để xóa đi chút nghi ngờ cuối cùng của bệ hạ, y còn giả bộ sợ hãi đến nỗi suýt nữa tè ra quần.

 

Thế nhưng, A Phu đang nắm tay y lại bị chiếc váy rườm rà vướng vào chân mà ngã nhào xuống đất. Trông thấy đám phản quân xông đến, tên b.ắ.n như mưa, y chỉ liếc nàng một cái rồi dứt khoát ra lệnh:

 

“Bảo vệ Cô! Rút!”

 

Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, Chu Từ vẫn ác độc như vậy.

 

A Phu không được che chắn, liền bị một mũi tên cắm thẳng vào lưng, đau đớn và tuyệt vọng kêu lên:

 

“Điện hạ, cứu ta!”

 

Nhưng thứ nàng nhận lại chỉ là bóng lưng rời đi thật nhanh và sự im lặng đến thấu xương.

 

Nước mắt nàng giàn giụa, nghẹn ngào gào lên:

 

“Điện hạ... còn có A Phu đây mà!”

 

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng ta chợt dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

 

“Bày trận! Cứu nàng!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Dưới sự bảo hộ của trận đồ Tốn Giáp kiên cố như thành đồng vách sắt, ta khệ nệ ôm chiếc bụng tám tháng mà chạy đến kéo A Phu dậy.

 

Vừa nhận ra ta, nàng lập tức mếu máo bật khóc:

 

“Hệ thống trừ sạch điểm rồi chẳng thèm đoái hoài tới ta nữa. Vậy mà lại là tỷ cứu ta.

 

“Hu hu, ta đau lắm, ta suýt c.h.ế.t thật rồi.

 

“Ta chỉ là một sinh viên nghèo khổ đi làm thêm dịp đông, vậy mà lại chịu hết mũi tên này đến mũi tên khác.

 

“Trời ơi, tên nam chính c.h.ế.t tiệt! Ta liều mạng cứu hắn, thế mà hắn lại bỏ ta chạy mất. Cái tình yêu đó đâu rồi? Sao lại mong manh thế chứ? Ta đã tốn biết bao nhiêu điểm cho hắn, giúp hắn tra ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Ngũ hoàng tử, bí mật của Tam hoàng tử, còn dạy hắn cách lấy lòng bệ hạ.

 

“Sao hắn lại có thể lừa hết điểm số của ta rồi bỗng chốc hết yêu như vậy chứ?

 

“Hu hu... May sao còn có tỷ.”

 

Nhìn nàng khóc càng lúc càng thảm, ta không nhịn được mà quát khẽ:

 

“Nếu còn khóc nữa, ta sẽ mặc kệ ngươi đấy.”

 

A Phu lập tức mím môi, nén lại tiếng khóc trong cổ họng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Đôi mắt tròn xoe ướt át đầy vẻ ngoan ngoãn, khó trách Chu Từ sủng ái không rời. Nếu là ta, ta cũng thích.

 

“Ta nào phải thật sự không quan tâm ngươi, đừng khóc nữa.

 

“Giờ nhìn rõ bộ mặt của hắn còn hơn đợi đến khi bị lợi dụng đến cùng rồi bị lột da xẻ thịt.”

 

A Phu khẽ cứng người lại:

 

“Tỷ... tỷ đã sớm biết rồi ư?”

 

Ta đã c.h.ế.t một lần rồi, dĩ nhiên ta biết.

 

Trải qua cơn hiểm nguy, trở về Đông cung, Chu Từ lập tức vội vàng chạy đến, làm ra vẻ lo lắng cầm lấy tay ta:

 

“Thư nhi, nàng không sao chứ?

 

“Suốt trận hỗn loạn không thấy bóng dáng nàng, Cô lo lắng đến phát điên.”

 

Y chăm chú kiểm tra khắp người ta, cuối cùng đặt tay lên bụng, xoa tới xoa lui.

 

Nhưng ta lại nhớ đến lúc những mũi tên nhắm thẳng vào ta, trong mắt y lóe lên tia vui mừng.

 

Thì ra, y đã sớm tính đến chuyện vứt bỏ ta.

 

Khẽ đặt tay lên bụng, ta mỉm cười lắc đầu:

 

“Chỉ cần điện hạ bình an, Đông cung liền an ổn.”

 

Khóe môi Chu Từ cong lên, không rõ là thất vọng hay vô cùng thất vọng. Y thậm chí chẳng buồn hỏi đến vết thương của A Phu.

 

Ta kín đáo liếc sang A Phu, thấy nàng khẽ mấp máy môi:

 

“Đồ cẩu nam nhân!”

 

Tam hoàng tử cùng phe cánh nhanh chóng bị tiêu diệt bằng thủ đoạn sấm sét.

 

Y bị văn võ bá quan đồng loạt dâng tấu, ép phải uống rượu độc, kết thúc sinh mệnh trong bóng tối nơi thâm cung.

 

Từ đó, địa vị của Chu Từ và Đông cung càng thêm vững vàng, không ai lay chuyển nổi.

 

Y bắt đầu công khai mở rộng hậu cung, mượn sức các thế gia thông qua hôn nhân với nữ quyến của bọn họ.

 

A Phu trông mà bực bội, nghiến răng nói:

 

“Sớm biết hắn là kẻ dễ dàng yêu thương bất cứ ai, ta đã chẳng đem lòng thích hắn.

 

“Uổng công ta dốc hết tình cảm và kỹ năng diễn xuất cho một kẻ chẳng ra gì.”

 

Nói xong, nàng lại dụi đầu vào vai ta:

 

“Tỷ, tỷ rõ ràng biết ta là người xuyên không, biết hắn sau khi nắm được đại quyền sẽ lợi dụng ta g.i.ế.c ba người kia rồi quay lại diệt tỷ.

 

“Vậy sao tỷ không g.i.ế.c ta đi?”

 

Ta cười nhạt, người ta muốn giết, chưa bao giờ là nữ xuyên không.