22
Ta thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
“Năm đó, khi Thẩm tam cô nương phá bỏ định kiến thế tục, đứng giữa phố lớn kêu gọi nam nữ bình đẳng, ta đã lập tức thúc ngựa ngàn dặm trở về kinh thành, trong lòng tràn đầy hy vọng rằng nàng chính là luồng gió thanh khiết giữa cõi trần ai, là tia sáng le lói trước bình minh, sẽ vì nữ nhi thiên hạ mà giành lại bình đẳng và tự do.
“Thậm chí, ta đã lấy về lệnh bài của phụ thân, chỉ chờ đến khi nàng có thể làm nên chuyện thì sẽ dốc sức giúp đỡ.
“Vậy mà khi ta phong trần mệt mỏi đứng trước mặt nàng, nàng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta, cười lạnh một tiếng rồi bảo: 'Chỉ thế thôi sao? Nếu không nhờ gia thế, ngươi chẳng là gì so với ta. Còn muốn cầu danh lập công, cầm binh ra trận ư? Ngươi điên rồi à?'
“Nàng ta chưa từng hiểu ta, lại chỉ vì một nam nhân mà phủ định sạch trơn mọi cố gắng của ta.
“Sau đó, nàng lại tung lời đồn nhảm, bảo rằng ta ở trong quân doanh lén lút tư tình với nam nhân, bôi nhọ thanh danh ta, rằng ta vốn không xứng với Thái tử điện hạ.
“Ta từng nghĩ, lý tưởng về nam nữ bình đẳng mà nàng theo đuổi chính là tấm minh chứng để ta có thể đường đường chính chính mà cầm quân xông pha nơi sa trường. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một thanh đao bọc đường, muốn đoạt mạng ta mà thôi.
“Còn Chu Từ, hắn vừa muốn giữ sự ủng hộ của nhà họ Vu, lại vừa không chấp nhận để ta nắm binh quyền. Nay có thể lợi dụng hệ thống của nữ xuyên không để chèn ép ta, thành toàn cho nghiệp đế vương của hắn, thì dĩ nhiên hắn hả hê.
“Cho nên, hắn cam tâm làm tất cả.”
A Phu lập tức hiểu rõ:
“Tên nam nhân cặn bã! Không thể nào gần gũi với hắn được.”
Ta vội vã trấn an:
“Không, ngươi phải gần hắn. Nếu ngươi không làm thế, sẽ có kẻ khác đến gần hắn, khiến chúng ta rơi vào thế bị động.
“Vì cuộc sống yên bình của chúng ta sau này, ngươi nhất định phải tiếp tục.
“A Phu, ngươi khác hẳn với Thẩm Ngưng. Ta từng thấy ngươi cầu xin cho cung nữ, từng thấy ngươi lén đưa bánh ngọt cho lão ma ma. Ngươi là người ấm áp, thiện lương, là người thật lòng muốn vì nữ nhi thiên hạ mà ra tay giúp đỡ.”
A Phu gãi đầu, xấu hổ cười:
“Người làm công khổ cực như ta, dĩ nhiên mong muốn sự công bằng. Mà ta cũng thích chia sẻ đồ ăn ngon.
“Dù biết tỷ đang PUA ta, nhưng tỷ từng cứu mạng ta, nên tỷ bảo ta tiếp cận hắn thì ta sẽ làm theo.”
23
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chu Từ vẫn cùng ta giả vờ ân ái, có Quốc cữu mở đường cho y, Thái phó giúp y lôi kéo quần thần, lại thêm chiến công hiển hách của phụ huynh ta mà dọn sẵn lối đi, khiến con đường của y thuận buồm xuôi gió.
Rốt cuộc, vào năm hài tử thứ hai của ta tròn ba tuổi, thánh thượng lâm trọng bệnh, Thái tử được chỉ định giám quốc.
Triệu trắc phi ôm đứa con gái năm tuổi, Vương trắc phi dắt theo đứa con trai sáu tuổi, cả hai đều ngồi bên dưới ta, trông thấy A Phu nhảy nhót khắp nơi mà gương mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ:
“Bao nhiêu năm rồi, chỉ có nàng vẫn giữ được dáng vẻ như thiếu nữ.”
“Há chẳng phải thế, nàng nhất quyết không chịu sinh con cho tên bạc tình kia, nên mới giữ vững được ngôi vị đứng đầu trong chốn hậu viện.”
A Phu có nhiều mánh khóe, chưa từng vì Chu Từ là Thái tử mà tỏ ra dè dặt hay nịnh bợ.
Mà cũng chính vì thế, Chu Từ càng thêm sủng ái, yêu thương nàng không rời.
Y từng nói:
“A Phu đối với Cô là chân thành không vụ lợi, Cô nguyện ý thương nàng thêm vài phần. Nàng chớ nên so đo cùng một tiểu hài tử.”
Nhưng y nào hay, A Phu không ngừng dùng điểm số để đổi lấy chỉ số tâm động của y.
Cho nên, sau khi Chu Từ đăng cơ, người đầu tiên y phong chính là A Phu, tấn phong làm Thục phi, sủng ái hết mực, muốn sao trời được vậy, muốn trăng sáng có trăng sáng.
Mãi cho đến khi nước láng giềng tiến cống một mỹ nhân có gương mặt giống hệt Thẩm Ngưng, tức khắc khiến Chu Từ dồn toàn bộ sự chú ý lên nàng ta.
Dụ ý của bọn họ rõ ràng đến thế, vậy mà Chu Từ vẫn cố chấp mù quáng.
Y đã quên mất quá khứ, quên đi dã tâm nhăm nhe của nước láng giềng, quên luôn tháng ngày A Phu ngày đêm bầu bạn, chẳng màn đến những lời can gián từ triều đình lẫn hậu cung, kiên quyết muốn lập mỹ nhân ấy làm Lệ phi.
Ngay cả khi A Phu bật khóc trước mặt y, y cũng chẳng hề mủi lòng, ngược lại còn quở trách, rồi đuổi nàng về cung cấm túc.
Với tư cách bậc Hoàng hậu, ta đành phải đến Dưỡng Tâm điện để khuyên can. Thế nhưng, y lại ôm mỹ nhân trong tay, nổi giận đùng đùng, hất chén trà về phía ta:
“Trẫm chỉ là muốn bù đắp cho nỗi tiếc nuối năm xưa. Chuyện này nào đến lượt các ngươi chỉ trỏ!
“Đừng quên, thiên hạ này là của ai!”
Ngày tháng êm đềm đã trôi qua lâu lắm rồi, y đã quên thiên hạ này giành được bằng cách nào.
Tốt lắm, vậy thì đã đến lúc thanh toán.