Đúng lúc này, bóng dáng của Trường Ninh hầu - người mà ta đã cố tình dẫn đến - đã xuất hiện từ xa.
Ta không muốn nhìn thêm cái cảnh ghê tởm kia nữa.
Dương cung, kéo dây căng hết cỡ.
“Vút!”
Ba mũi tên rời cung, xé gió lao đi.
Cả ba đều ghim thẳng vào lưng Chu Từ.
Hắn rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống dòng hào hộ thành đen ngòm, cuồn cuộn nước lạnh.
Còn Thẩm Ngưng - kẻ vừa luôn miệng thề chết, vừa nức nở đòi nhảy sông - khi bị Chu Từ kéo theo, lại lập tức hoảng loạn túm chặt lấy cành liễu bên bờ.
Hai tay nàng ta bấu lấy cành cây đến trắng bệch, dù gió mạnh lay làm cành liễu trĩu xuống sát mặt nước, nàng ta vẫn cắn răng giữ chặt.
Thậm chí, trong cơn hoảng loạn, sợ bị Chu Từ kéo rơi xuống nước, nàng ta không ngừng giãy giụa, dùng chân đạp mạnh vào mặt hắn.
“Ngươi làm gì vậy, A Ninh? Ta bị trúng tên rồi...”
Chu Từ thều thào gọi, vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn.
Thẩm Ngưng khựng lại trong giây lát.
Nhưng cành liễu dưới sức nặng của hai người lại trĩu xuống thêm một đoạn, kéo cả cơ thể nàng ta chúc dần về phía mặt nước.
Nàng ta lập tức hoảng hốt hét toáng lên, tay càng bám chặt hơn, chân càng đạp dữ hơn.
Thì ra... nàng ta sợ nước đến thế sao?
Khóe môi ta cong lên thành một nụ cười nhạt.
Xem như ta ban cho mối tình của bọn họ một chút thử thách.
04
Mũi tên xé gió lao đi, chớp mắt chặt đứt thêm một cành liễu.
Nhánh cây đong đưa, thân người treo trên đó lập tức trượt xuống thêm một đoạn.
Nước sông lạnh lẽo cuồn cuộn ngay bên dưới, bọt nước b.ắ.n lên mặt khiến Thẩm Ngưng sợ hãi run rẩy.
Nàng ta bật khóc, giọng lạc đi vì sợ hãi:
“Điện hạ, thiếp sợ nước...
“Xin ngài đừng kéo thiếp theo, thiếp cầu xin ngài!”
Chu Từ không biết bơi, nên không cách nào buông tay từ bỏ cơ hội sống còn duy nhất.
Hắn càng siết chặt lấy chân Thẩm Ngưng, giọng nói hoảng loạn:
“A Ninh! Giúp ta!”
Thẩm Ngưng cắn răng, ánh mắt đảo nhanh nhìn xung quanh.
Khi phát hiện xung quanh không một ai, mắt nàng ta trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nàng ta lập tức co chân, dồn sức đạp mạnh liên tiếp vào n.g.ự.c Chu Từ.
“Bịch! Bịch!”
Chu Từ bị đạp liên hồi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn trợn mắt nhìn Thẩm Ngưng, không tin nổi người mình luôn miệng gọi là “A Ninh” lại nhẫn tâm ra tay như vậy.
“Không... A Ninh...”
“Ùm!”
Chu Từ bị đạp văng xuống dòng nước lạnh ngắt.
Những con sóng ngầu bọt nhanh chóng nuốt chửng thân hình hắn.
Thẩm Ngưng ngồi thở hổn hển trên bờ, nước mắt rơi lã chã.
Nhưng trong đáy mắt, ngoài sợ hãi, còn có sự nhẹ nhõm.
Nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dưới, nàng ta thì thầm:
“Ai mà chẳng muốn sống chứ, Điện hạ nhất định sẽ hiểu cho thiếp thôi.”
“Thiếp đã vì ngài vắt óc mưu tính biết bao nhiêu chuyện, chỉ lợi dụng ngài một lần này, cũng đâu có gì quá đáng.”
“Kiếp sau, thiếp sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài.”
Nói rồi, nàng ta thở ra một hơi dài, cố hết sức bám lấy bờ đá leo lên.
Nhưng vừa nhích được nửa người lên mặt đất, mấy chục bóng người áo đen từ bốn phía bất ngờ lao đến, vây kín quanh nàng ta.
Đám vệ binh Đông cung!
Thẩm Ngưng trợn tròn mắt, sự may mắn vừa lóe lên trong mắt lập tức hóa thành sợ hãi tột cùng.
Toàn thân nàng ta run bần bật khi bị một gã vệ binh tóm tóc, dí mặt xuống nền đất ẩm ướt, lạnh lẽo.
Mưu hại Thái tử – tội danh này, cả nàng ta lẫn phủ Hầu đều xong rồi.
Từ xa, ta lặng lẽ nhìn trọn vẹn màn kịch.
Đợi đến khi Thẩm Ngưng bị trói gô lại, ta mới không chút do dự rút lui.
Ngay khi các vệ binh phát hiện và ập đến nơi ta đứng, sợi dây thừng ta chuẩn bị từ trước đã kéo ta lên trên thành tường.
Những kẻ bị bao vây bên dưới chỉ thấy được... Trường Ninh hầu.
Ông ta, vì nghe lời nha hoàn của Thẩm Ngưng rằng tiểu thư nhà mình đang gặp nguy hiểm bên bờ hào, nên không suy nghĩ gì mà mang theo cung tên chạy đến cứu.
Trớ trêu thay...
Những mũi tên ghim trên lưng Chu Từ, lại giống hệt những mũi tên trong ống tên của ông ta.
Một khi Trường Ninh hầu bị bắt với tội danh ám sát Thái tử, thì dù có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kiếp trước, chính ông ta từng đứng về phía Chu Từ, thậm chí sẵn sàng dùng Thẩm Ngưng như một quân cờ để diệt trừ cửu tộc nhà ta.
Ông ta vì thế mà được Chu Từ tín nhiệm, hưởng vinh hoa phú quý không ai bì kịp.
Nhưng kiếp này... món nợ m.á.u ấy, ta nhất định phải đòi lại đầy đủ.