05
Khi tin Thái tử bị trọng thương truyền đến, ta đã sớm trở về phủ Thái tử.
Thái y nhìn vết thương trên lưng Chu Từ, lắc đầu như trống bỏi:
“Người này thật ác độc, mũi tên còn tẩm phân, độc tính cực kỳ nguy hiểm.”
Ồ, chỉ là tiện tay làm thôi.
Không cần phải kinh ngạc như thế.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người đáng bị thiên hạ phỉ nhổ, thì chút mùi hôi thối này cũng đáng cho hắn chịu đựng.
Ta chưa từng có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Từ.
Dù gì, ta cũng phải khó khăn lắm mới đứng gần đến quyền lực tối cao như hôm nay.
Chỉ khi giẫm lên vai hắn, ta mới có thể đứng cao hơn, đi xa hơn.
Mạng của Chu Từ được giữ lại, nhưng chịu chút khổ sở là điều nên có.
Phân tẩm trên mũi tên có độc tính cực mạnh, mỗi ngày đều phải cạo đi từng lớp thịt thối.
Chỉ đến khi vết thương hoại tử sinh ra da non, cơn đau xé thịt mới chấm dứt.
Nhưng khi nào thịt thối sẽ được cạo sạch hoàn toàn? Thái y không dám chắc.
Nhưng ta biết rõ, ít nhất cũng phải hơn một tháng.
Mỗi khi cuộc tra tấn cạo thịt diễn ra được một nửa, Chu Từ lại đau đến ngất xỉu.
Nhưng rồi, dưới cơn đau như cắt từng thớ thịt, hắn lại chậm rãi tỉnh dậy.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, hắn gào thét còn thảm hơn tiếng heo bị chọc tiết.
Ta giả vờ lo lắng khôn xiết, nhưng trong lòng lại thấy thỏa mãn khi chứng kiến cảnh hắn giãy giụa trong đau đớn.
Chỉ là chút lãi nhỏ, tất cả đều là món nợ hắn nợ ta.
Thấy Chu Từ rơi vào cơn sốt cao, miệng vẫn mê man gọi tên Thẩm Ngưng, ánh mắt ta lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Nhân lúc hắn còn bệnh, phải lấy mạng người hắn yêu!”
Ta chỉ cần rơi mấy giọt lệ uất ức trước mặt Hoàng hậu là đã cầu được ân chuẩn vào đại lao gặp Thẩm Ngưng.
06
Trong đại lao, Thẩm Ngưng mặc một bộ áo vải thô màu nhạt, mái tóc dài búi đơn giản, trông dịu dàng mong manh.
Khi thấy ta, nàng ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn nhếch môi cười nhạt.
Ánh mắt khinh miệt như thể đang nhìn một con kiến hèn mọn:
“Là ngươi tính kế ta phải không? Nhưng thì sao chứ? Mũi tên của ngươi tẩm phân, còn ống tên của phụ thân ta lại sạch sẽ không tì vết.
“Chứng cứ không đầy đủ, chỉ cần ông ấy cắn răng chịu đựng tra tấn, chúng ta sẽ rửa sạch được hiềm nghi.”
Thấy ta nhíu mày, nàng ta càng đắc ý, từng bước tiến đến gần, giọng điệu đầy ngạo nghễ:
“Đáng thương cho ngươi vui mừng hão huyền một trận, ta sắp được ra ngoài rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Đến lúc đó, một mất một còn, ta và ngươi, chỉ có một người sống sót.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ kia, lòng ta tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc đã giằng xé từ kiếp trước đến kiếp này:
“Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hận ta đến thế? Trong phủ Thái tử đâu chỉ có một nữ nhân, cho dù ta không làm Thái tử phi, ngươi cũng chẳng thể có được vị trí đó.
“An phận làm một Trắc phi chẳng đủ sao? Vì sao nhất quyết phải dồn ta vào chỗ chết?”
Nàng ta sững sờ trong thoáng chốc, sau đó lại nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ ngốc, rồi bật cười sảng khoái:
“Ta xuyên sách đến đây, chính là để hút cạn vận may của ngươi, thay thế ngươi, dĩ nhiên phải tranh đấu đến khi ngươi c.h.ế.t ta sống!”
Ta hít vào một hơi khí lạnh:
“Ngay cả chết, ngươi cũng không tiếc sao?”
Nàng ta cười:
“Đương nhiên rồi, đây là nhiệm vụ của ta.
“Chỉ cần Chu Từ mãi mãi nhớ thương ta, ta sẽ nhận được những phần thưởng vô tận.
“Vì vậy, ta đã chọn Tam hoàng tử. Khi Chu Từ mất đi người hắn yêu thương nhất mà bất lực không thể níu giữ, ta sẽ trở thành vết khắc không thể xóa mờ trong tim hắn.”
Nàng ta cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng:
“Ngươi có được Chu Từ và Đông cung thì sao? Cuối cùng, ngươi vẫn là kẻ thua cuộc thảm hại.”
Ta như bị sét đánh ngang tai, toàn thân bủn rủn.
Đột nhiên, giọng nàng ta lạnh hẳn đi, nghiến răng cay độc:
“Đợi đến khi ta gả cho Tam hoàng tử và rời khỏi địa lao này, ta sẽ san bằng Đông cung mà ngươi luôn kiêu hãnh.
“Khi đó, ta sẽ bắt ngươi nếm trải gấp mười, gấp trăm lần sự nhục nhã và đau khổ ta đã chịu.
“Và cả đám người nhà họ Vu kiêu ngạo của ngươi, ta cũng sẽ không tha cho một ai.”
Ta khẽ thở dài, lắc đầu tiếc nuối:
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội ra ngoài nữa.”
“Không thể nào!”
Nàng ta hét lên, vẻ mặt méo mó vì hoảng loạn.
Ta mỉm cười, ghé sát tai nàng ta, hạ giọng thì thầm:
“Người đến cứu ngươi – Tam hoàng tử – sẽ không bao giờ tới được nữa.
“Ta đã sai ám vệ mai phục, g.i.ế.c hắn trên đường rồi.”
Sắc mặt Thẩm Ngưng tái mét, nàng ta lao tới, nắm chặt lấy cổ áo ta, hai mắt đỏ ngầu:
“Ngươi lừa ta! Ngươi không thể thắng được hệ thống!”
Khóe môi ta nhếch lên đầy châm biếm:
“Phải, ta không thể thắng nó.
“Nhưng ta chỉ cần g.i.ế.c ngươi là xong.”
Khoảnh khắc nàng ta tròn mắt vì kinh hãi, cây trâm trong tay ta đã cắm sâu vào cổ họng nàng ta.