Yến Tiệc Đông Cung

Chương 5



07

 

Máu thấm đỏ chiếc váy, Thẩm Ngưng ôm chặt cổ họng không ngừng rỉ máu, không thể tin được mà trượt ngã xuống đất, chấn động đến mức không thốt nổi một lời.

 

Nhưng ta thấy rõ ràng trong mắt nàng ta cuồn cuộn hận ý.

 

“Ngươi nói không sai, chứng cứ không đủ, Hầu phủ Trường Ninh cuối cùng sẽ được thả ra, rồi sau khi liên thủ với Tam hoàng tử, sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của Đông cung. Nhưng bây giờ...”

 

Ta cầm trâm cài, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình, giữa lúc nàng ta sợ hãi tột cùng, ta khẽ mỉm cười:

 

“Ám sát Thái tử phi, tội không thể tha thứ, các ngươi không còn cơ hội nữa rồi!

 

“Ánh trăng sáng ư? Ta nhất định sẽ đập nát ngươi thành hạt cơm vụn.”

 

Nàng ta cắn răng không cam lòng, cuối cùng vẫn tắt thở.

 

Lúc ấy, ta mới cất tiếng kêu:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Người đâu... cứu mạng!”

 

Ta ra tay với chính mình vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần lệch thêm một tấc là đã mất mạng.

 

Vậy nên, khi đám ngục tốt xông vào, ta đã ngất đi.

 

Khi mở mắt ra, Hoàng hậu ngồi bên giường ta, sắc mặt âm trầm.

 

Chưa chờ người mở miệng trách mắng, ta vội quỳ xuống nhận tội:

 

“Nhi thần đã g.i.ế.c người trong lòng của Thái tử, tội không thể dung tha, xin mẫu hậu giáng tội.”

 

Sắc mặt Hoàng hậu lập tức biến đổi.

 

Lúc đó, ta từ trong ống tay áo lấy ra một bức mật thư của Thẩm Ngưng gửi cho Tam hoàng tử, cung kính dâng lên.

 

Thẩm Ngưng đã đầu quân cho Tam hoàng tử.

 

Không những trộm bản đồ kho báu của Chu Từ để lập công cho Tam hoàng tử, mà còn mưu tính, khi Tam hoàng tử cầu hôn nàng ta, sẽ giáng cho Chu Từ một đòn chí mạng.

 

Lòng dạ độc ác, không gì sánh được.

 

Hoàng hậu xưa nay cao cao tại thượng cũng phải hít vào một hơi lạnh, cuối cùng đích thân đỡ ta nằm xuống:

 

“Kẻ toan hành thích Thái tử phi, c.h.ế.t sớm hay muộn, c.h.ế.t trong tay ai, có gì khác biệt.

 

“Có bổn cung ở đây, nào đến lượt kẻ khác giở trò trên đầu Đông cung. Thư nhi chỉ cần chăm sóc tốt bản thân và Thái tử, những chuyện còn lại, cứ giao cho mẫu hậu.”

 

Ngay trong đêm ấy, cha con Thẩm gia, kẻ mưu hại Thái tử, hành thích Thái tử phi, đã bị xử tử trong đại lao.

 

Nghe nói, Hoàng hậu nương nương đã tự mình quỳ trước mặt Hoàng thượng, lấy tình cảm chân thành và hoàn cảnh Đông cung bị vây công tứ phía ra để thuyết phục, mới cầu được thánh chỉ ấy.

 

Hầu phủ Trường Ninh bị tịch biên gia sản, trong một đêm tan thành tro bụi.

 

Khi Chu Từ nhận được tin tức, đã là ba ngày sau.

 

08

 

Khuôn mặt Chu Từ bị Thẩm Ngưng giẫm đạp đến sưng vù như đầu heo, trông thật thảm hại, không thể nhìn nổi.

 

Ta không giấu nổi vẻ thương hại trong mắt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Điện hạ vốn là bậc tuấn tú hơn người, nay lại thành ra bộ dạng này, làm sao dám gặp ai đây?”

 

Vừa nói, ta vừa giả vờ sợ hắn không tin, liền đưa gương tới trước mặt hắn:

 

“Điện hạ tự mình nhìn xem, thần thiếp nào dám nói dối!”

 

Trong gương, khuôn mặt Chu Từ sưng húp, hoàn toàn biến dạng.

 

Đôi mắt phượng dài hẹp vốn luôn sắc sảo giờ chỉ còn lại một đường chỉ mỏng manh.

 

Môi thì càng thảm hơn, bị đế giày gỗ của Thẩm Ngưng đạp đến mức rách toạc, m.á.u thịt lộn xộn như hai khúc lòng heo phơi khô dưới nắng gắt.

 

Đến ta nhìn còn buồn nôn, huống hồ một người luôn tự hào vì dung mạo như hắn.

 

“Rầm!”

 

Hắn giận dữ ném vỡ chiếc gương, đôi môi sưng như khúc ruột lợn cất lên giọng nói ngọng nghịu, mơ hồ:

 

“Quá đáng! Quá... quá đáng! Thật là quá đáng!”

 

Ánh mắt hắn đảo qua, rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta:

 

“Đã bắt được thích khách chưa?”

 

Ta giả bộ khó xử, cụp mắt xuống, khẽ đáp:

 

“Điện hạ cứ chuyên tâm dưỡng thương, những chuyện khác... chờ sau này hẵng hay.”

 

Nhưng hắn không chịu, cứ gặng hỏi cho bằng được.

 

Nếu vậy thì đừng trách ta rắc muối lên vết thương của hắn.

 

“Phụ thân của Thẩm Ngưng, Hầu tước Trường Ninh, đã bị bắt tại trận.

 

“Mũi tên cắm trên lưng điện hạ hoàn toàn trùng khớp với những mũi tên trong ống tên của ông ta.”

 

Lời này vừa thốt ra, Chu Từ lập tức nghẹn lời.

 

Ta không bỏ qua cơ hội, tiếp tục bồi thêm:

 

“Trước tiên là dùng Thẩm Ngưng để dụ điện hạ, khiến người bỏ lại thê tử trong đêm tân hôn để lén lút gặp nàng ta.

 

“Sau đó, lại thừa lúc điện hạ sơ hở mà giáng một đòn hiểm độc, hạ sát tâm phúc của Đông cung.

 

“Hầu phủ Trường Ninh... xem ra đã quyết tâm khiến Đông cung không còn đường sống.”

 

Ta chậm rãi lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối:

 

“Giết người mà dùng con d.a.o mang tên 'tình cảm', vị Tam tiểu thư Thẩm gia kia quả thật ra tay tàn độc.”

 

Bàn tay Chu Từ nắm chặt tấm chăn gấm đến mức các khớp xương trắng bệch.

 

Nhưng rồi, hắn lại nheo mắt nhìn ta thật sâu, lạnh giọng:

 

“Ngươi không cần ly gián ở đây. A Ngưng đơn thuần, hết lòng hết dạ vì ta, tuyệt đối không thể hại ta.

 

“Lúc đó, tình thế ép buộc, nàng ấy chỉ muốn thoát thân để gọi người đến cứu ta, chứ không hề cố ý làm ta bị thương.”

 

Đối với Thẩm Ngưng, hắn quả thật che chở cẩn thận.

 

Nếu ta không ra tay kịp thời, e rằng g.i.ế.c nàng ta lần nữa cũng chẳng dễ.