Chàng cứ thế buông lời trêu chọc đầy bâng quơ, khiến lòng ta dâng lên nỗi ấm ức.
Ta ngồi đối diện chàng, cố kìm nén cơn giận muốn bùng phát.
“La công tử thấy ai là tốt nhất? Cũng coi như cho ta lời khuyên đi.”
La Phất An khép cuốn sổ lại, nhìn thẳng vào mắt ta.
Ta nhìn đôi môi hồng hào của chàng cứ đóng mở, không kìm được nuốt khan.
Chàng nói, “Đều không tệ.”
“Nhưng đều không bằng ta.”
La Phất An kề sát lại ta, “Lâm Yểu Yểu, hay là, cô nương hãy cân nhắc ta đi.”
Ta cứng đờ người.
Bị ánh mắt nóng bỏng và rực lửa của chàng nhìn chằm chằm, ta hóa đá tại chỗ.
Mỗi một chữ chàng nói ra, đều tựa như một tiếng sét đánh thẳng vào trái tim ta, vừa vang dội, vừa nặng nề.
Ta đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng mãi mới nói được một câu.
“Chàng… chàng chàng chàng… chàng nói gì cơ?”
La Phất An đứng dậy, chắp tay vái chào ta, chàng nghiêm nghị nói.
“Ta họ La tên Phất An, người Vĩnh Châu, không còn người thân trên đời, cô thân một mình, năm nay mười chín, có ba ngôi trạch viện, tài sản tuy ít ỏi, nhưng nguyện cưới Lâm Yểu Yểu cô nương làm thê tử, cùng nhau nắm tay một đời, vĩnh kết đồng tâm.”
Thư sinh nói chuyện luôn văn vẻ, thường khiến người ta nghe không hiểu.
Thế nhưng những lời này của La Phất An, ta lại nghe hiểu rõ mồn một.
Rõ ràng như ban ngày, tường tận không chút lầm lẫn.
Chàng nói, chàng muốn cưới ta.
Lần này, đến lượt ta hoảng hốt bỏ chạy, vừa đẩy vừa kéo La Phất An ra khỏi nhà.
Ta đang sợ hãi.
Sợ hãi dẫm vào vết xe đổ của Cấu Nương tỷ tỷ.
Sợ rằng một khi đã lún sâu thì không cách nào thoát ra được nữa.
--- Chương 11 ---
La Phất An như biến thành một con người khác.
Có lẽ, đây mới chính là con người thật của chàng.
Chàng không còn rụt rè e thẹn, mà trở nên bạo dạn hơn nhiều.
Mỗi ngày, chàng đều ngồi trước cửa tiệm của ta, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ đọc sách.
Bà mối dẫn người đến gặp mặt ta, chàng liền không chớp mắt nhìn chằm chằm người đến từ trên xuống dưới, khiến đối phương ngượng ngùng đứng dậy cáo từ.
Cho đến hôm đó, thợ rèn ở Ngọc Tuyền lộ đến, y mặc kệ ánh mắt của La Phất An, thẳng thắn bày tỏ rất ưng ý ta, nếu ta bằng lòng, y sẽ lập tức lo liệu chuyện hôn sự.
Thợ rèn đỏ mặt đưa cho ta cây trâm truyền gia, nhưng lại bị La Phất An ngăn lại.
Chàng đắc ý nhướng mày, “Ngươi không thấy trên đầu cô nương có cài trâm sao? Là ta tặng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thợ rèn ngây người, tay cầm trâm cứng đờ giữa không trung, y nhìn La Phất An rồi lại nhìn ta.
Cuối cùng vẫn lựa chọn cáo từ.
Cứ ba lần bảy lượt như vậy, bà mối nổi giận.
Bà ta kéo ta sang một bên, “Yểu Yểu, cô vẫn nên giải quyết chuyện của cô với vị công tử này trước đã rồi ta hẵng dẫn cô đi xem mắt!”
“Nếu không, sẽ chẳng thành công được với ai đâu.”
Sau khi bà mối đi, ta có chút bực tức trừng mắt nhìn La Phất An.
“La công tử, rốt cuộc chàng muốn làm gì!”
Chàng liên tục phá hỏng buổi xem mắt của ta, lại còn ngày ngày ngồi cạnh tiệm của ta đọc sách, khiến cả Phố Bình An này đều tưởng chúng ta có tư tình với nhau!
La Phất An thản nhiên rót cho mình một chén trà, “Ta đã nói rồi, ta muốn cưới cô nương.”
Ta tức đỏ mặt, “Nhưng ta không muốn gả cho chàng!”
Tay La Phất An đang rót trà khựng lại, nước trà tràn ra ngoài chén mới đột ngột đặt chén xuống.
Chàng im lặng một lát, cụp mắt xuống, rồi hít một hơi thật sâu.
“Lâm Yểu Yểu, chỉ cần cô nương nói rằng cô nương không hề có chút nào thích ta, ta sẽ không còn quấy rầy nữa.”
Gió hè thổi qua, mang theo sự bực bội và bứt rứt.
Lời trái với lòng, ta không thốt ra được, ta cũng không muốn nói, ta thích thẳng thắn đối diện với lòng mình.
Ta mím môi, khẽ mở lời.
“Thế nhưng tình cảm của ta thì có ích gì chứ?”
“Chàng là thư sinh, chàng phải tham gia khoa cử, đợi chàng đỗ đạt rồi, sẽ có vô vàn tiểu thư quyền quý muốn gả cho chàng, khi đó tiền đồ, mỹ nhân đều nằm trong tay chàng, chàng liệu có còn nhớ đến một Lâm Yểu Yểu tầm thường như ta không?”
“La Phất An, ta không muốn đánh cược.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có cược chưa chắc đã thua, nhưng không cược thì sẽ không thua.
La Phất An im lặng.
Trong mắt ta, chàng đã ngầm chấp nhận lời ta nói.
Đàn ông mà, có mấy ai chịu được sự cám dỗ của mỹ nhân và quyền lực?
Ta cúi mắt, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Tuyệt đối không thể để một nam nhân coi thường.
Ta không ngờ La Phất An lại ôm lấy ta.
Trong lúc ta ngỡ ngàng, chàng cúi xuống cắn lấy môi ta.
Đầu óc ta choáng váng, mở mắt cảm nhận hàng mi chàng lướt qua mí mắt ta, ta bị chàng hôn đến ngạt thở, nụ hôn của chàng nóng bỏng và rực lửa, trái tim ta gần như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Mãi lâu sau, khi La Phất An cũng sắp nghẹt thở, chàng mới buông ta ra.
Giọng chàng tựa như một lời mê hoặc.
“Yểu Yểu, ta sẽ không phụ cô nương.”
“Nếu cô nương không tin ta, vậy thì ta sẽ không tham gia khoa cử nữa, chỉ cần cô nương yên lòng.”