Gia đạo suy sụp, ta buộc lòng phải nương nhờ vào phủ Trấn Nam hầu.
Không ngờ lại bị thế tử hiểu lầm là một nha hoàn quyến rũ hắn.
Sau một đêm xuân tiêu, ta lặng lẽ trốn biệt trong viện, không dám bước ra ngoài nửa bước. Nghe nói thế tử đã lật tung nửa kinh thành để truy tìm người nha hoàn liều lĩnh trèo lên giường hắn.
Thế nhưng, khi bụng ta ngày càng lộ rõ cùng với sự náo động trong phủ ngày một lớn, ta vội vàng đồng ý chuyện hôn sự do phu nhân sắp xếp.
Ngày lên kiệu hoa, thế tử chính là người đầu tiên vén khăn voan cho ta: “Hừ, làm ta muốn chếc. Chưa qua cửa đã mang thai với vị hôn phu, ngươi thật sự sốt ruột rồi đấy.”