Tái Sinh Duyên

Hôm đó, phu quân của ta mang về một cô nương.  

 

Nàng ta rất đẹp.  

 

Lần đầu tiên gặp nhau trước cổng phủ công chúa, nàng ta đã thay Lý Ngọc Thư bất bình đủ điều.  

 

Nàng nói chính ta đã làm lỡ dở đời hắn, chỉ vì ta dùng quyền thế đè ép, khiến họ không thể đến được với nhau.  

 

Kiếp trước cũng vậy.  

 

Khi đó, ta yêu Lý Ngọc Thư sâu đậm, luôn cảm thấy có lỗi với hắn nên nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cam chịu cả sự ngu xuẩn của Dương Liễu Y.  

 

Ta cứ nhịn, nhịn đến mức nàng ta vào phủ, ngang nhiên đứng ngang hàng với ta.  

 

Nực cười thật, một phò mã mà dám nạp thiếp!  

 

Giấc mộng bi thảm ấy, Nguyên Tri Vi ta chỉ cần mơ một lần là đủ rồi.  

 

“Dẫu biết rằng một đời một đôi có lẽ rất khó, nhưng Ngọc Lang đối với ta một lòng một dạ. Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, còn kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba.”  

 

Dương Liễu Y ẻo lả dựa sát vào Lý Ngọc Thư, như muốn thị uy với ta, miệng vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt.  

 

Nàng ta có bị làm sao không vậy?  

 

Giờ ta mới hiểu, một kỹ nữ đất Dương Châu sao lại dám mạnh miệng càn rỡ với công chúa Nam Chiêu như thế.  

 

Chẳng phải là nhờ Lý Ngọc Thư cho nàng ta lá gan đó hay sao?  

 

Ta khẽ nhíu mày, nâng tay chỉnh lại trâm ngọc trên đầu, nhẹ nhàng phất tay.  

 

"Bốp——"  

 

Một hắc y nhân xuất hiện nhanh như chớp, giáng một cước mạnh vào ngực Dương Liễu Y, đá nàng ta văng xa bảy bước, rồi lại biến mất vào bóng tối.  

 

“Đứng thẳng mà nói chuyện với bản cung, ngươi cũng xứng sao?”  

 

Cú đá này khiến ta cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhưng vẫn chưa đủ.  

 

Có lẽ do vết thương quá nặng, cộng thêm bị ta chọc tức, nàng ta phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm.  

 

Lý Ngọc Thư nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy đau xót và lo lắng, nhưng vì có ta ở đây, hắn không dám động đậy.  

 

Nhưng ta biết, chỉ cần ta rời đi, hắn nhất định sẽ lao ngay đến bên nàng ta.  

 

Nực cười thay, ta si mê hắn suốt mười năm, vậy mà chưa từng thấy hắn lộ ra ánh mắt đó với mình dù chỉ một lần.  

 

Không sao cả…  

 

Triều Dương ta thích nhất là chia rẽ uyên ương!  

 

"Chát——"  

 

Một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Lý Ngọc Thư, khiến má hắn đỏ bừng, sưng vù.  

 

Hắn kinh ngạc tột cùng nhìn ta, còn ta thì nhẹ nhàng vuốt vuốt bàn tay đau nhói của mình, mỉm cười dịu dàng, ghé sát tai hắn, thì thầm:  

 

“Mặt dày thật đấy.”

 

Truyện cùng tác giả