Trước kỳ thi đại học, Dụ An Lễ bỏ rơi tôi rồi ra nước ngoài.
Còn tôi đã dốc hết sức chỉ để học cùng một thành phố với anh ta, cuối cùng lại trở thành trò cười cho tất cả mọi người .
Bảy năm sau, trên đường đi họp lớp, tôi đâm phải một chiếc Bentley.
Người đàn ông nhiều năm không gặp bước xuống xe, vừa nhìn thấy tôi liền ôm chầm lấy:
“Không cần đền, em không sao là tốt rồi.”
Tôi đẩy anh ta ra , bình thản nói:
“Phải đền chứ. Dù sao thì... chúng ta đâu còn thân.”
…