“Cô Hướng, cô thực sự muốn nộp đơn xin đi dạy ở Nam Cương sao? Điều kiện giảng dạy ở đó vô cùng khắc nghiệt, trong vòng trăm dặm e rằng chẳng tìm được mấy giáo viên tình nguyện đâu.”
Hiệu trưởng nhìn bộ hồ sơ mà Hướng Vãn vừa đặt lên bàn, ánh mắt không giấu nổi sự nghi hoặc.
Dù sao chỉ còn hai tháng nữa là kỳ hạn hỗ trợ giáo dục của cô tại đây sẽ kết thúc một cách trọn vẹn. Vậy mà ngay lúc này, cô lại đột ngột nộp đơn xin đến một vùng xa xôi hơn, hẻo lánh hơn để tiếp tục công tác dạy học.
Hướng Vãn khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nhưng ánh mắt lại kiên định đến lạ thường:
“Vâng, thưa thầy. Em đã nộp đơn xin gia hạn thêm hai năm nữa. Em muốn đến Nam Cương.”
Nhìn thấy quyết tâm của cô, hiệu trưởng cũng không nói thêm lời giữ lại, chỉ trầm ngâm rồi đặt con dấu đỏ chói lên đơn xin chuyển công tác:
“Đợi tổ chức phê duyệt, khoảng mười ngày nữa cô có thể lên đường.”
Ông dừng lại một chút như chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
“Nhưng chuyện này cô đã bàn bạc với thầy Giang chưa? Thầy ấy luôn xem cô như báu vật, sao có thể nỡ để cô đến nơi xa xôi như vậy?”
Bàn tay Hướng Vãn khẽ siết lại.
Toàn trường ai cũng biết Giang Dã là một người chồng mẫu mực, yêu thương cô đến tận xương tủy, nâng niu cô như bảo vật.
Thế nhưng, người đàn ông yêu cô sâu đậm ấy lại phản bội cô để ở bên một người phụ nữ khác.
Hướng Vãn không thể nào hiểu được.
Liệu trái tim một người có thể thực sự chia thành hai nửa để yêu hai người cùng một lúc hay không?
Cô khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản nhưng dứt khoát:
“Không cần nói với anh ấy nữa. Dù sao kỳ hạn tình nguyện của anh ấy cũng sắp kết thúc rồi.”
Hiệu trưởng thoáng nhìn cô thật lâu, tựa hồ muốn hỏi thêm điều gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, điện thoại của Hướng Vãn liền rung lên, một tin nhắn từ Hoàng Thi Kỳ với một bức ảnh đính kèm.
Ngón tay cô chần chừ giây lát, rồi chạm vào màn hình...