Hoàng thượng ban cho ta một dải lụa trắng để tự kết liễu, vậy mà ta đã làm đứt đến ba lần.
Công công Triệu đứng bên, cười đến nếp nhăn xô nhau thành rãnh sâu:
“Nương nương có lẽ là… phúc thể no đủ quá mức, dải lụa gầy guộc này e không chịu nổi.”
Hắn lại sai người đổi cho ta sợi thứ tư, lần này dày hơn, dai hơn, chắc nịch hơn:
“Đây, nô tài đã chuẩn bị cho người sợi mới rồi, thử lại lần nữa xem sao ạ.”
Ta vừa xoa cái mông bị đau, vừa trèo lên ghế, quàng sợi lụa trắng thứ tư lên cổ.
Than thở, e rằng kết cục của ta chẳng phải bị treo chết, mà là ngã chết mất thôi.
Cánh cửa điện bất ngờ bị một cước đá tung.
Hoàng thượng giận dữ sải bước về phía ta.
“Ngươi đúng là ngu như lợn! Không biết giả vờ treo lên rồi giả chết được sao?”