Mạc Thiên Liêu! Cái tên ấy bỗng vụt qua trong đầu, như một tia sét đ.á.n.h thẳng vào linh hồn. Hắn là Mạc Thiên Liêu, Đoán Thiên tôn giả của ma đạo, đại sư luyện khí tài ba nhất thiên hạ! Hắn nhớ lại khoảnh khắc bị vây g.i.ế.c, bị dồn vào đường cùng. Hắn nhớ lại nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé toạc, cơ thể tan biến thành tro bụi. Nhưng quan trọng hơn cả, hắn nhớ lại hình ảnh mèo con bé bỏng được hắn đặt vào gốc cây duy nhất còn sót lại, thì thầm những lời dặn dò cuối cùng.
"Về sau ta không có ở đây, em phải sống cho thật tốt, đừng để bị người khác bắt được… Tự mình học bắt cá ăn, đừng vì ham chơi mà để bụng đói…"
Mèo con của hắn! Mèo con của hắn còn sống không? Nó có ngoan ngoãn tự kiếm ăn không? Có bị kẻ nào bắt nạt không? Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến, xé tan màn sương mù bao phủ linh hồn hắn suốt ba trăm năm. Một cảm giác nóng bỏng trỗi dậy từ tận sâu thẳm, không phải là lửa giận báo thù, không phải là khao khát quyền lực, mà là nỗi lo lắng tột độ dành cho "đứa con" bé bỏng của mình.
Linh hồn Mạc Thiên Liêu, vốn chỉ còn là một tia tàn hồn yếu ớt, nay bỗng bùng lên một cách mạnh mẽ lạ thường. Sức sống của cây thần mộc Bất Tẫn, vốn có khả năng sinh sôi chữa lành vượt trội, bắt đầu dung hợp với tàn hồn của hắn. Từng chút một, ý thức của Mạc Thiên Liêu trở nên rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn cảm nhận được rễ cây đang cắm sâu vào lòng đất, cảm nhận được nhựa sống đang chảy trong từng thớ gỗ. Hắn đã tái sinh, không phải là một con người, mà là một cái cây. Một cái cây có ý thức, một cái cây biết suy nghĩ, và một cái cây… cuồng mèo!