Ta nhặt được một hoàng tử sa cơ lỡ vận, giúp hắn giải trừ độc tình, từ đó, hắn ngày đêm dỗ dành, cùng ta ân ái.
Vậy mà khi khôi phục thân phận Thái tử trở về cung, hắn lại hạ lệnh thiêu rụi cả hẻm Ô Y.
Cha mẹ, muội muội, cả nhà ta đều chết thảm trong biển lửa, chỉ có tiểu thị vệ Bùi Yến, bất chấp sinh tử, xông vào lửa đỏ đưa ta ra ngoài.
"A Nguyên, ta đã thầm mến mộ nàng từ lâu, nếu nàng bằng lòng gả cho ta, đời này nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta, ta nhất định sẽ không phụ bạc nàng."
Mấy năm sau, Bùi Yến lập công lớn trở thành tướng quân, mà ta cũng trở thành tướng quân phu nhân, mang thai cốt nhục của hắn.
Ai ai cũng ngưỡng mộ ta tốt số, cho đến khi ta nghe được cuộc đối thoại giữa Bùi Yến và bằng hữu.
"Rốt cuộc nàng ta có mấy phần giống Lâm Nguyệt Yên mà khiến ngươi năm xưa mạo hiểm tội tru di, vẫn quyết cứu nàng từ biển lửa?"
"Nguyệt Yên giờ đã là thái tử phi, duyên phận của ta và nàng ấy đã hết. Chỉ có Nguyên Nguyên, nàng ấy có dáng hình tương tự, khiến ta vơi đi nỗi nhớ nhung."
"Nhưng nếu có một ngày phu nhân biết được, chính là ngươi đã đề nghị với Thái tử giết sạch cả nhà nàng ta, e rằng thế thân này cũng không giữ được..."
Ta từng cho rằng sự cứu rỗi trong cuộc đời tăm tối, thực ra lại là một địa ngục khác.
Nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho hắn.