Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao lừng danh, nhưng năm đó khi đi xuống nông thôn theo chính sách thanh niên trí thức, anh lại vô tình kết hôn với tôi – một người phụ nữ nông thôn không biết chữ.
Khi còn nhỏ, tôi bị chị ruột Điền Chi làm lạc mất, mãi đến 13 năm sau mới trở về bên cha mẹ.
Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ấy dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho thấy tôi bắt nạt chị ấy!
Vì thế, khi ra ngoài, Thẩm Xuyên luôn nói năng lưu loát, nhưng đối diện với tôi, anh lại như một bức tượng gỗ, lặng im không nói.
Tôi chủ động bắt chuyện, anh hiếm khi đáp lời. Tôi mua quần áo mới cho anh, nhưng anh thà mặc rách bộ đồ cũ còn hơn chạm vào những thứ tôi tặng.
Cho đến một ngày, tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị tôi tặng anh, anh lập tức nổi giận lôi đình, hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh nhìn tôi đầy chán ghét, lạnh lùng nói: "Kẻ cướp thì nên biết thân biết phận."
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy quá mệt mỏi.
Khi bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, tôi từ bỏ điều trị và lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày làm rơi cây bút máy, vẫn nghe thấy câu nói tổn thương ấy từ miệng Thẩm Xuyên.
Tôi bình thản cất lời: "Anh xem ngày nào rảnh, đi ly hôn đi."