Mẫu thân mất khi ta mới vừa tròn bảy tuổi, đến mười tuổi thì phụ thân cũng theo người dưới cửu tuyền. Từ ấy, ta chỉ còn biết sống nương nhờ tổ mẫu.
Tổ mẫu làm thuê kiếm sống, may vá, giặt giũ cho người trong thôn, mùa hè còng lưng dưới đồng ruộng, mùa đông lại dắt ta lên núi hái thuốc, cuộc sống tuy cực nhọc, nhưng cũng tạm gọi là no đủ qua ngày.
Năm ta mười bốn, một đêm kia mộng dài u tịch, ta thấy một giấc mộng lạ.
Trong mộng, ta trở thành một vị công chúa được rước vào hoàng cung, nơi phồn hoa nhưng cũng lắm hiểm họa. Đối diện ta là một vị công chúa giả đã đứng vững nơi quyền thế bao năm. Ta và nàng ta, chẳng ai nhường ai, đối đầu sinh tử.
Rốt cuộc, cả hai đều ngã xuống dưới tay một nữ nhân xuyên không— nàng ta mang trí tuệ vượt thời đại, bước từng bước đạp lên xác chúng ta để vươn lên đỉnh cao quyền lực.
Ta tỉnh giấc, tim đập như trống trận.
Đó là điềm báo… hay là ký ức từ kiếp nào?