Sau khi ký vào đơn ly hôn, nhân tình của Giang Dư Bạch vừa khóc vừa gọi điện cho tôi:
“Xem như tôi cầu xin chị, đến bệnh viện nhìn anh ấy một lần được không? Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật, anh ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi bật cười khinh miệt:
“Ồ vậy sao? Vậy cứ để anh ta chết đi.”
Thì ra, Giang Dư Bạch vội vàng đi chia sẻ niềm vui ly hôn với nhân tình của anh ta, trên đường lại va chạm với một chiếc xe tải lớn và bị mất trí nhớ.
Ký ức của anh ta dừng lại ở mười năm trước, khi anh ta yêu tôi nhất.
Anh ta đã quên những tổn thương, dằn vặt mà chúng tôi đã gây ra cho nhau sau này, quên luôn cả việc anh ta bất chấp mọi giá để ly hôn với tôi, chỉ để cho nhân tình của anh ta một danh phận.
Thế nên bây giờ, anh ta nói với nhân tình của mình:
“Cô cút đi, tôi chỉ cần Lý Duẫn Ân.”
Lý Duẫn Ân chính là tôi.
Nhưng chúng tôi đã ly hôn rồi, và tôi cũng đã không còn yêu anh ta nữa.