Ngày Chu Dụ ngoại tình lần thứ sáu.
Anh ta tặng tôi một du thuyền trị giá 400 triệu, còn khắc tên tôi lên đó.
Bạn bè trong giới ai nấy đều xuýt xoa: “Anh Dụ chiều chị dâu quá đi mất!”
Chỉ có tôi là chăm chú nhìn vào cái tên phía đuôi thuyền.
Bên dưới lớp sơn mới, tên của con chim hoàng yến nhỏ của anh ta bị che đậy một cách qua loa, vẫn còn sót lại một chữ “Vũ” ánh vàng lấp lánh.
Bạn của anh ta bá vai cười cợt hỏi:
“Trên cùng một con thuyền mà khắc hai cái tên, Giang Nguyễn biết rồi chẳng phải sẽ nổi đóa sao?”
Chu Dụ cười khẩy:
“Dù có biết, cô ấy cũng sẽ giả vờ như không.”
Chu Dụ không hề hay biết, tôi từ lâu đã bước ra khỏi ván cờ đó.
Lúc này đang nằm trên giường của anh trai sinh đôi của anh ta:
“Này, anh nói xem…
Làm sao để nói với em trai anh rằng, tôi đang mang thai con của cháu trai nó đây?”
Người đứng đầu nhà họ Chu xưa nay luôn trầm ổn, điềm tĩnh.
Ánh mắt cuồn cuộn sóng ngầm, giọng khàn đặc:
“Câu đó phải để tôi hỏi em mới đúng—”
“Em định bao giờ mới đá cái con thuyền rách đó đi, để tôi và con được nhập hộ khẩu đây?”