Sau khi Cố Diệu Xuyên p/h/á s/ả/n, tôi rớt hạng thành chim hoàng yến chỉ lương tháng 3.800 tệ.
Các chị em đều khuyên tôi mau chóng tìm bến đỗ mới.
Nhưng tôi không nghe.
Dù có khổ đến mấy, mệt đến mấy, tôi vẫn kiên trì với phương châm: không bỏ không rời.
Về sau, Cố Diệu Xuyên cuối cùng cũng vực dậy, tài sản còn tăng gấp mấy lần so với trước.
Hôm anh chuyển đi, người đàn ông cao lớn ngồi trong căn phòng nhỏ của tôi, tâm trạng vô cùng vui vẻ:
“Cho dù hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, nhưng bất kể em đưa ra điều kiện gì, anh cũng có thể đồng ý.”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
“Vậy em muốn một căn biệt thự 300 mét vuông ở trung tâm thành phố.”
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.”
Cố Diệu Xuyên không còn cười nổi nữa.
Anh giấu hộp nhung nhỏ trong tay ra sau lưng, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“…Chỉ vậy thôi sao?”