Văn án:
Thành thân năm năm, ta và Phó Thời Yến vẫn luôn chán ghét lẫn nhau.
Hắn khinh ta xuất thân hèn kém, bụng dạ toàn toan tính keo kiệt.
Ta ghét hắn là kẻ ăn chơi trăng hoa, miệng toàn lời giả dối.
Tưởng rằng cả đời này sẽ cứ mục nát mà trôi qua như vậy.
Cho đến một ngày, có một nữ tử chắn xe ngựa của ta giữa đường, khí chất cứng cỏi, ném mạnh một thỏi bạc xuống chân ta:
“Đừng tưởng có chút tiền là giỏi lắm, nói với Phó Thời Yến, nếu dám ép ta làm thiếp, ta sẽ đâm đầu c.h.ế.t ngay dưới chân ngươi, để ngươi mang tiếng xấu muôn đời.”
Ta day trán, đầu không buồn ngẩng lên:
“Không bằng, c.h.ế.t ngay bây giờ cho ta xem đi!”