Trúc mã của ta là đích tử độc nhất của Trưởng công chúa,
tính tình ôn hòa, không tranh không đoạt, thanh đạm như đóa cúc giữa thu sương.
Có kẻ tung lời đồn rằng hắn có long dương chi phích*, cố ý bôi nhọ danh tiết.
Hắn chỉ nhàn nhạt đáp: “Trăm miệng khó biện.”
(*điển cố liên quan đến đồng tính nam, ý chỉ thích nam nhân)
Đêm khuya vắng lặng, hắn đến tìm ta, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương:
“Danh tiếng ta nay đã hoen ố, biết phải làm sao đây?”
Nhìn gương mặt hắn, tuấn mỹ như ánh trăng giữa trời đêm,
ta thở dài một tiếng:
“Nhà ta giờ cũng đã sa sút, ta không chê ngươi, ngươi cũng đừng chê ta,
hai ta kết lại thành đôi, sống yên ổn qua ngày đi thôi.”
Long dương chi phích thì sao?
Không ngăn được con đường công danh rộng mở của hắn.
Hắn trở thành vị Đại Lý Tự Khanh trẻ nhất trong lịch sử Đại Thương,
rồi lại là Trọng thần phụ chính được Hoàng thượng tin cậy,
là Quận vương, Thân vương, cho đến khi nắm trong tay quyền lực cả triều—Nhiếp chính vương.
Nhiều năm sau,
ta nhìn hắn—Dung Ngọc, đang dạy con gái thuật sát phạt,
dạy con trai gảy đàn tiêu khiển,
mà tay ta thì xoa cái bụng đã ba lần mang nặng,
hai hàm răng nghiến ken két không ngừng.
Thanh đạm như cúc? Không tranh không đoạt?
Rõ ràng là một tên mỹ nhân điên rồ,
một kẻ âm hiểm bá đạo, máu lạnh cuồng si!