Đêm tân hôn, Thẩm Hoài Cẩn lạnh lùng tuyên bố: "Thẩm mỗ ta, ghét nhất là nữ nhân yêu diễm, nàng tốt nhất nên thu lại những tâm tư không nên có!"
Hắn chán ghét ta đã tìm trăm phương ngàn kế để gả cho hắn.
Còn nói, chừng nào đến kì hạn một năm, hắn sẽ lập tức hòa ly.
Nhưng...
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hoài Cẩn bị người tập kích rồi mất trí nhớ.
Ta ngồi bên giường, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, chan chứa tình cảm: "Phu quân, chàng không nhận ra ta sao? Ta chính là Khanh Khanh mà chàng phải chịu ba trận đòn roi mới cưới được vào cửa đây."
Thẩm Hoài Cẩn mặt ửng hồng, ánh mắt né tránh: "Phu, phu nhân..."
Sự thật chứng minh, miệng lưỡi nam nhân, đường mật chết ruồi.
Hắn rõ ràng rất thích!
Một năm sau, ta nhân lúc hắn đã rơi vào lưới tình, không cách nào dứt ra được thì cuộn hết vàng bạc châu báu, chạy trốn.