Ta chỉ là một phi tần không được sủng ái.
Một ngày nọ, ta bất ngờ sở hữu năng lực đọc tâm.
Và ta nghe rõ tiếng lòng của tên hoàng đế ấy!
Hắn mỉm cười dịu dàng đỡ lấy Quý phi mảnh mai vấp ngã, lòng thầm mắng: “Đồ ngốc.”
Hắn nâng ly chúc Thừa tướng, giọng điệu ôn hòa: “Ngày nào đó trẫm nhất định sẽ cùng ái khanh uống say không về.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đợi trẫm giết sạch chín đời nhà ngươi đã.”
Ôi trời… thật đáng sợ.
Thế nhưng càng đáng sợ hơn—hình như hắn cũng nghe được tiếng lòng ta?!
Hắn khẽ chê mỹ nhân mới tiến cung: “Xấu hết phần thiên hạ.”
Ta không chịu nổi, thầm đáp lại: “Hắn tưởng mình đẹp lắm chắc?”
Kết quả, hắn liếc ta một cái, sắc mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Xong đời rồi...