Vào tháng thứ ba sau khi thành thân, Thiệu Trĩ đưa ta về Lạc Dương bái kiến đồng tộc.
Hắn cẩn thận giảng giải từng quan hệ lợi hại giữa các nhánh trong tộc cho ta nghe, khi nhắc đến trưởng huynh thì mặt mày tràn đầy tự hào:
"Đại ca của ta là người rất tốt, thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta đều là do huynh ấy đích thân dạy!”
“Nay huynh ấy làm Trung lĩnh quân ở Lạc Dương, hôm nay chúng ta sẽ đến gặp huynh ấy."
Ta không thích Lạc Dương.
Nơi đó từng có người ép ta uống một gáo nước sông Lạc mà thề, từ nay mỗi người tự lấy vợ gả chồng, không còn vướng bận nhau.
Ta ôm đàn ‘không hầu’ trong lòng, chỉ cúi đầu khẽ khước từ:
"A Trĩ, ta từng là nhạc cơ, e làm sẽ vấy bẩn tai mắt tôn huynh của chàng, hay là không nên gặp thì hơn..."
Thiệu Trĩ thương xót kéo ta vào lòng, nắm lấy tay ta, dỗ dành:
"Không đâu. Để ta lén kể nàng nghe một chuyện về ca ca. Trước khi cưới tẩu tẩu vào cửa, huynh ấy cũng từng vì một nhạc cơ đánh không hầu mà làm loạn đến long trời lở đất. Sau vì sợ tẩu tẩu ghen, huynh ấy mới ép nhạc cơ kia uống nước sông Lạc lập lời thề, mỗi người tự cưới gả, không được qua lại.”
“Huống chi bây giờ nàng là thê tử của ta, lại khảy được khúc không hầu hai mươi ba dây tuyệt diệu, huynh trưởng ta yêu ai ắt yêu cả đường đi, nhất định sẽ quý mến nàng."