Tể tướng phủ, Thất lang nhà họ Hứa chẳng muốn nói đến chuyện hôn nhân, chỉ một lòng tu tiên.
Hứa phu nhân vì muốn lưu lại huyết mạch, bèn tuyển ta, nữ nhi của một tiểu quan thất phẩm, đưa vào cửa.
“Nếu con chịu sinh cho ta một đứa cháu, sau này mặc sức con dạo bước tiên môn!”
Một năm sau, trưởng tử cùng trưởng nữ chào đời.
Hai năm sau, thứ tử nối gót ra đời.
Ba năm sau, một đôi song nữ cũng oa oa cất tiếng khóc chào thế gian.
Hứa phu nhân ôm một đứa trong lòng, hai đứa leo lên cổ, một đứa nữa đeo bên đùi.
Bà thỏa mãn song cũng đượm vẻ mệt nhoài, quay đầu nhìn Hứa Thất lang đang cẩn thận vẽ mày cho ta.
“Con chẳng phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi?”
“Trong nhà sắp chẳng còn chỗ mà ở nữa rồi!