Vì chắn thiên lôi thay cho Tiên quân, ta bị sét đánh đến cháy đen, rơi xuống một ngọn núi tuyết vô danh ở Bắc Hoang.
Chẳng bao lâu, ta lập gia thất tại nơi này.
Trong cả thôn, ta là người lấm lem, xấu xí nhất, còn tướng công ta lại là kẻ ngốc nghếch, thật thà nhất.
Láng giềng đều nói, chúng ta quả là xứng đôi.
Cho đến một ngày, Tiên quân cưỡi Xích Diễm Câu tìm đến, cau mày quở trách:
"Ngươi thân là hỏa phượng cao quý, lại gả cho một phàm nhân ngu xuẩn như thế này! Sao có thể sa sút đến mức này chứ?!"
Tướng công ta ngơ ngác lắng nghe.
Ta vội đưa tay bịt tai chàng, dịu dàng nói:
"Tướng công, đừng nghe, hắn nói bậy đấy."
Chàng lắc đầu, nghiêm túc hỏi:
"Không, lời này có lý lắm. Nương tử, nàng thật sự là phượng hoàng?"
Ta cũng lắc đầu, trịnh trọng đáp:
"Không, hắn nói bậy đấy. Thiếp chỉ là một con gà đen thành tinh thôi, lông thiếp đều đen cả mà."